“Phụ nữ ư? Đừng có dại mà dịu dàng quá!”
Đó là lời khuyên của của màu sơn móng tay xanh khi chia sẻ về tính cách của người phụ nữ trong cuộc sống gia đình.
Xanh,
đỏ, tím, vàng, tôi muốn được nói chuyện với chị màu xanh. Tôi nghĩ chị
là người điềm tĩnh, dịu dàng nhất trong số các màu sơn móng tay ở đây.
Chị em phụ nữ có thể rất cần sự tư vấn của chị!
Màu xanh
chỉ là màu tô điểm của cuộc sống thôi. Nghĩa là có tí ti trên những nét
vẽ lá của màu nền nào đó trên móng tay thì được.
Suy rộng ra,
nghĩa là, phụ nữ lúc nào cũng mặc định mình là người dịu dàng, khéo léo.
Giống như màu xanh, sự dịu dàng, khéo léo, nhu mì chỉ là thứ “trang
điểm” thôi, đừng nên là màu nền đối với người phụ nữ.
Sự
tư vấn này có vẻ sốc, tôi không dám áp dụng đâu. Đàn ông ai chẳng thích
chọn vợ dịu dàng, khéo léo! Chị đừng nên động chạm vấn đề này.
Tôi
thuộc týp người khốn khổ mà cô bảo là mẫu lý tưởng đấy. Nào thì màu
xanh là màu của hòa bình, của sự hòa giải, của cái gì chứ xa xôi lắm.
Hãy
thử xem, chỉ có… Lady Gaga mới đủ can đảm sơn đủ 10 móng chân và 10
móng tay màu xanh ra đường để tạo ấn tượng. Còn lại, mọi người chỉ lấy
màu xanh làm sự tô điểm mà thôi.
Đàn ông chọn cho mình một người phụ nữ dịu dàng
và yên tâm đó là một nửa đích thực của đời mình. Người phụ nữ đóng vai
trò dịu dàng cũng nghĩ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Rồi tình yêu
của họ “chết” với sự bình yên trong gia đình.
Ông chồng thèm một
sự nổi loạn nhưng không dám để vợ nổi loạn. Bà vợ cũng khao khát một
cái gì đó gọi là vùng lên, nhưng vì chị ta là một người phụ nữ dịu dàng,
người phụ nữ mang cảm giác bình yên nên chị ta cố chịu. Chính vì thế mà
có chuyện ngoại tình.
Người ta bảo mấy ông lấy được vợ hiền,
bỗng dửng mỡ đi với mấy cô bồ không ra gì. Tôi thấy, phụ nữ hiền lành
như con búp bê thật nhàm chán. Người ta thích xếp con búp bê làm vật
trang trí chứ ai thích sống cùng búp bê. Đấy! Khổ thế, cái cuộc đời này!
Có vẻ chị đang bị áp lực quá!
Áp
lực quá đi chứ. Tôi thèm sự nổi loạn như cô màu đỏ hay sự trẻ trung như
cô màu cam. Hoặc cho tôi sự bí ẩn như cô màu đen cũng tốt. Chứ màu xanh
là cái sự nhờ nhờ! Nếu không có thứ khác làm nền, mình chả có giá trị
gì.
Người phụ nữ trong gia đình truyền thống cả đời không dám thể
hiện một chút gì đanh đá, một chút gì đòi hỏi, một chút gì đó nũng nịu
đối với chồng. Trong khi chị ta cũng thích quá đi chứ!
Tôi ghét
ai đó nịnh bợ bảo rằng: Phụ nữ lý tưởng là phụ nữ dịu dàng, chăm lo
chồng con tốt. Đối với tôi, phụ nữ lý tưởng là phụ nữ biết chăm lo cho
mình.
Hy sinh là chết. Ai cũng biết thế. Sao không bảo những người đàn ông trong gia đình hy sinh mà cứ “xúi” những người phụ nữ chân yếu tay mềm hy sinh là thế nào nhỉ!
Đôi khi phụ nữ cũng cần sự nổi loạn như màu đỏ, trẻ trung như màu cam hay bí ẩn như màu đen (ảnh minh họa).
Tạm
hiểu thế này: Cuộc sống có những màu sắc cơ bản. Không phải người ta
đòi hỏi chị phải là màu xanh, nhưng tạo hóa mặc định chị là màu xanh nên
chị có những đặc tính đó. Những người phụ nữ dịu dàng cũng thế. Phụ nữ
Việt mang tính cách đặc thù, khác phụ nữ phương Tây là thế mà…
Cô
nói có lý. Tạo hóa mặc định tôi là màu xanh, bản chất tôi là màu xanh.
Tạo hóa mặc định người phụ nữ có những tính cách, tâm, sinh lý, chức
năng,… khác đàn ông. Tôi đồng ý với những điều này. Đó là tạo hóa!
Nhưng
tôi không đồng ý với việc tạo hóa mặc định cho người phụ nữ tính dịu
dàng, một cách nói khác của sự cam chịu. Đành rằng ở mỗi vùng miền, có
những tính cách đặc trưng. Nhưng tính cách đặc trưng thuộc về tinh thần.
Tinh thần có tính chất lịch sử và phát triển biện chứng.
Cái gì
thuộc về tinh thần đều có thể thay đổi được. Người ta nói rằng tạo hóa
sinh ra phụ nữ sẽ phải có công, dung, ngôn, hạnh là không đúng. Đó là
con người tạo ra một tiền lệ thế. Tôi đồng ý đó là bốn đức tính cơ bản
khá tốt, khá đẹp.
4 đức tính tương tự như bốn màu cơ bản. Và tùy
từng trường hợp, tùy từng người phụ nữ sẽ có những màu nền, sự trang trí
khác nhau. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, huống chi là người phụ
nữ, người vợ.
Theo tôi, màu nền nào, sự trang trí nào cũng có
cái đẹp riêng. Thật kinh khủng khi người ta chọn cho người phụ nữ một
cái nền dịu dàng, cam chịu trong gia đình và bảo đó là đức tính đẹp nhất của người phụ nữ. Điều này làm nhiều người lầm tưởng.
Những
người không dịu dàng, cam chịu cũng phải khoác cái vỏ đó. Tư duy phiếm
diện phá hoại tính cách, phá hoại tinh thần, phá hoại tiêu chuẩn đẹp đến
thế là cùng! Sao không nhìn cái thực sự họ có tương ứng với cuộc sống
của họ để đánh giá tốt, xấu, đẹp, không đẹp thay vì lấy một tiêu chuẩn?
Lạ quá nhỉ!
Tôi hiểu ý chị thế này: Phụ nữ Việt được trang bị đức tính dịu dàng để lập gia đình. Như thế là vô lý?
Cô
hiểu đúng ý tôi rồi đó. Dịu dàng là một trong những đức tính đẹp của
người phụ nữ nhưng không thể lấy đó là tiêu chuẩn chung áp đặt mọi phụ
nữ phải có mới xứng đáng lấy được chồng.
Đàn ông rất buồn cười.
Khen những cô gái cá tính, nói họ thú vị nhưng có lấy họ về lại biến họ
thành người dịu dàng. Họ phá hỏng cuộc sống của một người phụ nữ bằng
cách đó!
Tôi
không nghĩ sẽ làm mất thời gian thêm của chị. Trước khi chúng ta kết
thúc câu chuyện ở đây, chị có thể giúp tôi đưa ra thông điệp với những
người phụ nữ không?
Thông điệp của tôi đối với các chị là:
Tính cách của mỗi người như những sắc màu trong cuộc sống. Các chị hãy
chọn cho mình một “tông” phù hợp và trang điểm những gì cần thiết.
Chỉ
có bản thân mình mới biết tính cách nào phù hợp nhất với mình. Cái gì
mình làm chủ được cũng làm mình thỏa mái nhất, tự tin nhất.
Tôi mong chị em luôn sông thỏa mái với những tông màu riêng trong chính gia đình mình.
Cảm ơn chị! Một điều nữa tôi muốn khẳng định với chị: Hóa ra màu xanh, sự dịu dàng cũng tiềm ẩn nhiều điều “nổi loạn” ghê!