Home Nghệ Thuật Yêu Một tình yêu suông và ảo tưởng

Một tình yêu suông và ảo tưởng

Tình đầu là mối tình đẹp nhất, còn giữ lại một chút gì hồn nhiên ngây thơ của một thời mực tím, và thật khó phai nhòa trong tâm trí con người. Mối tình đầu của tôi thật giản dị và ngây thơ đúng như tính cách của tôi lúc bấy giờ. Hình ảnh giản dị nhưng toát lên vẻ đẹp kiêu sa của cô ấy không biết từ bao giờ đã in trọn trong tâm trí tôi…

Thành phố cảng quê hương tôi vào cuối tháng năm – những ngày cuối cùng tôi học cấp hai – cái nắng nóng đầu mùa như nhiệt huyết mới được khơi dậy của tuổi trẻ. Chúng tôi miệt mài gắng sức học tập để thi vào cấp ba. Những lúc được giải lao, tôi thật vui sướng khi cô ấy sang bàn tôi, ngồi gần tôi. Một việc nhỏ nhoi vậy thôi, nhưng cũng đủ để tôi phải ngấp nghé mong đợi đến lần sau.

Tình cảm của tôi chỉ tôi biết, không ai biết, vì tôi không nói. Tình yêu của tôi lặng lẽ như con người của tôi vậy. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Tình yêu của tôi lúc đó có lẽ chỉ hơn tình bạn một chút, bởi trong cách suy nghĩ và hành động của tôi còn rất nhiều sự ngây thơ, trẻ con.

Thời gian trôi qua, và cuối cùng đã đến ngày chúng tôi rời ghế nhà trường cấp hai. Chúng tôi bịn rịn, không muốn xa nhau, những dòng lưu bút ghi lại những kỉ niệm êm đềm của các thành viên lớp 9a4 trong suốt bốn năm qua, tất cả đều dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất, may mắn nhất để vượt qua kì thi lên cấp ba sắp tới…

Những ngày tháng sáu, trời nắng như đổ lửa. Tôi miệt mài bên trang sách đến tận khuya, và khi gấp trang sách lại để đi ngủ, tôi lại nhớ về cô bạn gái xinh xắn đã gây ấn tượng và làm cho tôi phải nhớ nhung. “Không biết giờ này cô ấy còn thức như mình không” – Tôi thầm nghĩ. Tôi cứ nghĩ miên man như vậy cho đến lúc mí mắt nặng dần, và tôi chìm vào giấc ngủ…

Một tình yêu suông và ảo tưởng, Chuyện tình yêu, Tình yêu -  Giới tính, tam su tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, chuyen tinh yeu hay, goc lang man, moi tinh dau, tinh yeu, nguoi yeu, ban trai

Kì thi lên cấp ba đã đến, tôi mang hết kiến thức học được trong bốn năm và những gì vừa ôn tập được trong một tháng ra để so tài với các thí sinh khác. Cuối cùng sau một tháng nữa đợi chờ kết quả, tôi đã đỗ vào một ngôi trường lớn và có bề dày lịch sử cũng như truyền thống.

Ngày vào ghi tên nhập học, tôi thoáng nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng thi vào trường tôi và có một điểm số mà ít người đạt được. Đáng lẽ ra tôi nên chạy lại và hỏi thăm như đối với những người bạn khác, nhưng tôi thấy tim đập mạnh, tôi phân vân, và đôi chân cứ bước cho tới khi tôi đi qua cô ấy. Có thể đó là một sai lầm lớn nhất dẫn tới kết quả sau này của tôi. Vào học lớp mười, tuy không học cùng lớp với nhau, nhưng tôi và cô ấy học cùng nhau trong lớp học thêm tiếng Anh.

Chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn, cùng nhau học hành, vui chơi, tôi cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Nhưng rồi những ngày đó không kéo dài, chỉ vì những lý do vô cùng trẻ con và những hiểu lầm không được cả hai giải thích cho nhau, cô ấy giận tôi, hai chúng tôi dần trở nên hai con người xa lạ, tuy tôi không muốn vậy. Thời gian cô ấy giận tôi lúc đầu chỉ vài ngày, sau đó là vài tháng, và cuối cùng thì kéo dài từ đó đến hết những ngày tôi học cấp ba.

Biết bao lần tôi đã cố gắng hẹn cô ấy nói chuyện, để được giải thích, để gạt bỏ những trở ngại đã khiến chúng tôi xa nhau. Có lẽ lý do chúng tôi xa nhau (chính xác là cô ấy xa tôi) là vì cô ấy biết tình cảm của tôi, nhưng lại không có tình cảm với tôi, và cũng do những sự cố chấp của tuổi trẻ ở cả hai người. Tôi nuôi hi vọng, không biết làm gì hơn nữa ngoài đứng nhìn cô ấy từ xa. Nhiều đêm tôi đã mơ thấy cô ấy với nụ cười lúc rạng rỡ như ánh ban mai, lúc dịu dàng và sâu sắc như một bản tình ca buồn. Phải nói rằng người đó đã là một tượng đài bất tử trong trái tim tôi…

Dòng thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào tôi miệt mài học để thi lên cấp ba, mới ngày nào tôi vào lớp mười với những bỡ ngỡ của trường lớp và bạn bè mới, thì giờ đây thời điểm tôi bước vào kì thi đại học chỉ còn tính bằng ngày. Tôi gạt hết mọi sự suy nghĩ khác ra khỏi đầu, tôi chỉ tập trung vào việc học, chỉ học và học, để được trúng tuyển vào ngôi trường mơ ước và ngành nghề yêu thích. Nhưng có lẽ do năng lực có hạn, tôi đã không thể làm điều đó, nhưng tôi vẫn đỗ đại học, tuy rằng đó là một ngôi trường khác và một ngành học khác mà tôi chưa từng nghĩ tới. Đến lúc này tôi bâng khuâng nhớ về cô ấy, người tôi đã trao trọn tình cảm đầu đời, và đã làm cho tình cảm đó của tôi rơi vào sự im lặng và lảng tránh.

Tôi thật sự thấy tiếc, nghĩ rằng không bao giờ còn có thế gặp lại cô ấy nữa. Nhưng có lẽ số phận tôi không như tôi dự tính, trong bất kì trường hợp nào cũng vậy. Rất tình cờ,  tôi đã biết được tình hình của cô ấy bây giờ – đã đỗ vào một trường đại học lớn của Hà Nội, (tôi cũng đỗ một trường đại học ở Hà Nội), và biết được số điện thoại của cô ấy. Tôi lưỡng lự,và rồi quyết định.

Một tình yêu suông và ảo tưởng, Chuyện tình yêu, Tình yêu -  Giới tính, tam su tinh yeu, tinh yeu gioi tinh, chuyen tinh yeu hay, goc lang man, moi tinh dau, tinh yeu, nguoi yeu, ban trai

Tôi nhấc chiếc di động và viết những dòng tin nhắn đầu tiên. Không ngoài những gì tôi nghĩ, khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn, lớn đến mức không còn gì có thể hàn gắn lại được nữa rồi. Chúng tôi không nhắn tin với nhau quá lâu, đủ để cô ấy nói những gì cô ấy chưa nói, và những gì tôi chưa bao giờ được nghe cô ấy nói. Và thật buồn, tin nhắn cuối cùng, cô ấy đã yêu cầu tôi sau này đừng làm phiền cô ấy nữa.

Tôi rất buồn và hối hận vì những gì đã qua, những sai lầm tôi gặp phải, giá hồi đó tôi không cố chấp đến vậy, giá như tôi thẳng thắn và dũng cảm hơn, liệu mối quan hệ giữa chúng tôi có như thế này. Tôi đã trách cô ấy lảng tránh tôi, nhưng thật ra chính tôi cũng đã không dám đối diện với những gì tôi nghĩ. Tôi nuôi hi vọng trong ba năm, nhưng tôi đã sai, tôi chỉ biết hi vọng mà không biết hành động gì cả.

Tôi yêu cô ấy, nhưng một tình yêu suông và ảo tưởng không bao giờ thành hiện thực. Giá có người chỉ bảo cho tôi nên làm gì. Nhưng ai cũng mong muốn mình thành công, mà điều đó thành hiện thực khi không thực sự cố gắng, thì cuộc đời này sẽ chỉ toàn một màu hồng. Tôi yêu cô ấy, tôi chỉ còn biết làm một việc duy nhất, việc làm đầu tiên, cũng là việc làm cuối cùng: không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa…

Hà Nội những ngày cuối năm, thời tiết đã trở lạnh. Những cơn gió tràn về với cơn mưa phùn rả rích làm cho đất trời ảm đạm, tâm trạng của con người như cũng bị ảnh hưởng nhiều. Tôi thong thả đi bộ trên phố. Mưa rơi…!… Nghĩ về chuyện cũ đã qua, về mối tình đầu, tôi thoáng buồn. Những hạt mưa làm nhòa đi ánh đèn điện trên phố vắng, làm tôi cảm xúc của tôi càng thêm nặng nề. Vậy là đã qua, tất cả trở nên xa xăm, trôi vào dĩ vãng. Tôi lặng lẽ rẽ vào con hẻm, nơi có căn phòng nhỏ tôi thuê trọ để học đại học…

Tạm biệt mối tình đầu…!

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x