Home Truyện Người Lớn Mối tình Với Dì – Truyện Người Lớn Hay

Mối tình Với Dì – Truyện Người Lớn Hay

Tôi ngồi đợi đã lâu. Ngo.n đèn neon ngoài giếng đã tắt khi ánh trăng từ từ xuyên qua những ngọn cây. Tôi yêu trăng nhưng chưa bao giờ mong đợi như đêm hôm nay. “Trăng ơi, ta đợi mi hơn gì hết. Đến nhanh lên nhé, nhanh lên đi mà.” Tôi nhìn lên đợi bóng trăng qua cửa sổ. Rốt cuộc rồi nó cũng đến, ánh trăng sáng ngời của đêm rằm phủ xuống tràn ngập thấy rõ bàn tay đang run run của tôi trên thành cửa. Tiếng cửa sau cọt kẹt mở ra. Tôi nhỏm dậy, không chờ được nữa tôi nhún mình nhảy qua cửa sổ như một con mèo. Tiếng dì giật mình la lên.
“Trời ơi!! Dũng! Con làm gì mà như ăn cướp thế? Làm dì hết hồn à!”
Dì đưa tay chận ngực, mắt mở lớn nhìn tôi trách móc có vẻ hờn dỗi. Tôi ấp úng.
“Con đợi dì nãy giờ lâu quá. Con xin lỗi dì.”
Thấy vẻ sợ sệt của tôi dì bật cười bước tới nắm tay tôi.
“Dũng con. Chuyện gì cũng phải từ từ. Dì bảo tối nay tắm cho con là dì sẽ tắm. Dì định ra giếng múc nước vào bồn để sẵn rồi mới gọi con. Đừng nôn nóng quá nha.”
Dì kéo tôi lại gần giếng, tay với lấy cái gàu định múc nước giếng lên. Tôi dằn tay dì dành lấy.
“Dì để con .”

Cái bồn chứa nước do dượng làm để trữ nước khi cần, đã cạn. Có lẽ vì yếu đuối nên dì không thể đổ đầy được. Tôi ra sức trong hơn nửa tiếng thì xong. Dì đứng cạnh xem tôi làm việc , đôi mắt phượng như thôi thúc tôi làm hăng hơn bao giờ. Tôi buông gàu đứng thở. Cái áo lót ướt đẫm mồ hôi vì đêm hè nóng bức và “lao động là vinh quang” nhơm nhớp khó chịu. Dì kéo cái ghế đẩu gần bên bảo tôi ngồi xuống. Dì cởi áo tôi ra khỏi đầu, bàn tay mềm mại lần nữa lại xoa trên người tôi.

“Con khỏe thật Dũng à. Ngày xưa dượng gần cả tiếng đồng hồ mới làm đầy bồn. Ngực sao chắc thế này!”
Những ngón tay nhột nhạt của dì làm tôi muốn rúm người lại, nhưng thích lắm. Dì ngồi xuống lấy tay cầm mép quần đùi của tôi, mắt nhìn lên. “Con cho dì cởi quần ra nhé.” Tôi run rẩy, nhắm nghiền hai mắt lại, hai tay níu thành ghế nhổm người lên. Cái quần tụt xuống và ? lần này tới phiên tôi hoàn toàn trần truồng trước mặt dì. Tôi nghe tiếng dì thở hắt ra: “A ?..” Thì ra phâ? dưới của tôi đã cương cứng sừng sựng chỉa ra ngay trước mắt dì. Tôi hé mắt ra thấy dì đứng nhìn “nó” miệng há hốc , ấp úng: “Dũng ? Dũng. Con , con? to quá.” Tôi đâu biết thế nào là to hay nhỏ. Tụi cùng lớp thì thằng nào thằng nấy lùn xịt, mỗi lần ở truồng tắm sông tụi nó bu quanh để “chiêm ngưỡng” nó, đôi thằng còn xin cầm thử mà bị tôi trừng mắt đuổi đi. Còn mấy khi tôi biết đến của người lớn! Có chị Tuyết người làm một lần vào tháng trước, thấy tôi ở truồng mà chị ta cứ đứng đấy nhìn không chịu đi bị má tôi bắt gặp mắng thậm tệ “đồ cái thứ đàn bà có chồng thấy con trai như mèo thấy mỡ.” Tôi vô tình chẳng để ý gì dù đôi lúc thấy chị tỏ vẻ săn sóc tôi hơn “kể từ dạo ấy”. Tôi nghe dì nói ngượng chín người vội lấy tay bụm lại. Dì kéo tay tôi ra.
“Để dì xem. Trời đất ơi. Mới 15 tuổi mà kinh khủng dậy?”
Dì đứng nhìn nó như bị thôi miên một lát sau mới nhìn tôi cười vẻ lẳng lơ.
“Dì tắm cho con bây giờ nhé.”

Rồi dì đứng dậy tự động cởi áo ra. Tôi ngồi đó nhìn dì ruột tôi biểu diễn một màn thoát y vũ có một không hai mà hiếm ai có diễm phúc được hưởng như tôi. Dì vừa cởi áo quần vừa nhìn tôi cười rất tự nhiên. Khi dì hoàn toàn không che đậy thì tôi không nhịn nỗi nữa bèn ôm choàng lấy dì dúi đầu vào cặp vú đầy đặn. Da thịt dì mát rượi. Vú dì chắc, to, êm ái như ? gì. Dì để yên cho tôi ôm ấp, hai tay tôi xoa mạnh trên cặp mông chắc nịch của dì. Dì kéo đầu tôi qua rồi ? chìa vú cho tôi ngậm (nếu tôi biết bú vú mà sướng thế này thì ngu dại gì mà lớn lên!) Tay kia chụp cái vú còn lại. Hai đầu vú sượng cứng ngắt lại như hai hạt dẽ, tôi mút chùn chụt say mê cho đến khi dì nhẹ nhàng kéo miệng tôi ra. Dì thì thầm. “Để dì tắm cho đã nhé.” Mắt tôi mở lớn hết cở như nuốt sống lấy dì khi dì tưới nước lên mình tôi, cho tới khi dì bắt đầu kì cọ thì tôi mới nhắm nghiền mắt lại, tận hưởng. Hai bàn tay dì đi khắp lên người từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong tận hang cùng ngõ hẻm trên mình tôi. Lúc dì đứng phía sau cọ vú trên lưng hai tay đặt lên phần cứng trước mình thì tôi bắt đầu cứng người lại, nín thở. Bàn tay dì mát rượi cầm nắm lấy ?, vuốt ve, kéo lên kéo xuống ít cái ?.”Ah? Dì.? Dì?.” Một làn nước trắng đục giựt bắn vụt ra từ chổ đó, vừa hết làn này tiếp đến làn khác. Dì tiếp tục kéo nó và tôi tiếp tục bắn ra có lẽ đến cả chục lần không ít. Tôi rú lên nữa.”Aggggggghhhhhgggg. Con ?. sướng quá?..dì ơi.” Tôi nhìn các luồng nước bắn ra không hiểu tại sao, nhưng cái sướng lại kinh khủng thế này! Người tôi quíu lại. Tay vòng ra sau lưng ôm dì thật chặc không thì sẽ té ngay. Tất cả những dồn nén từ hôm qua đến giờ được dịp bùng nổ, không nhịn được. Dì hôn hít trên vai trên cổ tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là khoái lạc, là xuất tinh, là ? “ra”. Lại do chính dì ruột tôi làm cho. Hai đầu gối tôi rung lẩy bẩy. Dì buông “nó” ra bước đến trước mặt ôm tôi vào lòng thì thào.”Dì đây, dì đây!” Tôi ôm dì và ứa nước mắt. Tôi sung sướng, sướng quá chứ chả là gì cả. Tôi thầm cảm ơn dì. Cảm ơn dì đã cho tôi biết thế nào là yêu đương, là khoái lạc. Cảm ơn dì đã biến tôi từ một cậu bé chỉ mê đánh lộn nay biết lạc thú của mùi vị da thịt đàn bà – nhất là từ một người đẹp dễ thương mũm mĩm kiêu sang như thế. Tôi muốn ôm dì mãi trong tay như thế này. Dì lấy nước giếng rửa ráy chổ đó tê tê lạnh lạnh thật là thú vị, như một người vợ hiền săn sóc cho chồng. Khi dì đã tắm cho tôi xong tôi vẫn chưa muốn hết nhưng dì lại bảo. “Đến phiên con tắm cho dì đó.” Dì đứng thẳng lên âu yếm nhìn tôi cười. Cặp mắt phượng long lanh tinh nghịch. Tôi thích nụ cười của dì vô cùng. Khi nào thấy dì cười là tôi biết ngay dì đang hớn hở trong lòng. Tôi cũng làm y hệt như những gì dì đã làm cho tôi, chỉ có lâu hơn. Học thì dốt nhưng bắt chước thì tôi giỏi vô cùng. Da thịt dì trơn như mở, nhất là trên lưng, bắp chân và hai trái vú. Khi tôi run run đưa tay xuống phía vùng biển đen bí mật, dì bổng nhắm mắt lại thân hình hơi khuỵu xuống ôm chặc cổ tôi. Chân dì hơi dạng ra để tôi vụng về tìm kiếm, mò mẫm, lục lọi, học hỏi. Chỉ thấy phía dưới dì càng lúc càng trơn truột và tiếng thở dì trở nên gấp gáp. Tôi tiếp tục vuốt ve mơn trớn và dì càng lúc càng uốn éo nhanh hơn. Dì rên lên. “Ô ? ô ?ô …” Thình lình dì kéo đầu tôi xuống ngậm miệng thè lưỡi đút vào trong , hai đùi dì riết kẹp cứng và người trân lên. Tôi để tay như thế – hai ngón đã lọt vào trong người dì thấy sâu thăm thẳm. Dì giật nẩy lên mấy cái. Bàn tay tôi ướt đẫm nước nhờn. Dì cầm tay kéo ra. “Bế dì vào trong đi con.” Dì hổn hển ra lệnh cho tôi. Tôi xốc thân hình lỏa lồ của dì lên dễ dàng như xách thằng Hải. Nhẹ như bông gòn, mát lạnh. Dì ôm cồ tôi, cặp mắt yêu thương nhìn tôi cuồng nhiệt.

Vầng trăng vằng vặc sáng ngời
Đêm đen nuốt ánh trăng vàng hở hang
Bâng khuâng da thịt ngỡ ngàng
Cơn mê lạc phách rộn ràng cho nhau

Dưới cửa sổ tôi đặt dì nằm xuống trên chiếc giường ngủ của dì với dượng, ngắm nghía. Ánh trăng chiếu rõ từng ly trên da thịt dì. Dì tôi đẹp quá. Tôi còn cảm thấy hơi ghen tức khi phải kể lại cho người khác nghe về cái đẹp kỳ lạ của dì và chuyện chúng tôi. Da dì trắng đến thấy lạnh. Như ánh đèn neon ngoài vườn. Mái tóc dài ướt xõa tung ra trên mặt gối có thêu hai con chim uyên ương rỉa lông trên cành trúc (quà ba má tôi tặng dì và dượng lúc mới lấy nhau. ) Hai bầu vú to lớn của dì nằm hơi trễ xuống vì sức nặng của chúng. Một nút ruồi son nằm kế trên núm vú bên phải. Hai đầu vú săn cứng lại, chờ đợi, mời mọc. Tôi cúi xuống hôn và bú miên man. Dì lại bắt đầu cất tiếng rên rĩ. Tiếng rên như đoạn như tục của dì cho tôi biết tôi đang làm đúng: ” Con, ..a…. a ?a ?” Dì kéo đầu tôi vào sát hơn, bắt tôi bú như dì từng cho thằng Hải và bé Quyên hay ? dượng trước đây. “Đừng bú mạnh quá con.” Nhưng bây giờ hai bầu vú này là của tôi, không của một ai khác cả. Không ai có quyền được chạm tới chúng- và tôi sẵn sàng đổi mạng để bảo vệ quyền tư hữu này. Tôi lại đưa tay xuống dưới, hai chân dì đã mở rộng ra từ lúc nào ? trong tư thế hiến dâng chờ đợi. Tôi sung sướng quá. Có ai làm cho tôi sung sướng như thế này đâu? Chưa ai và sẽ không một ai! Tôi xoay người dì lại, cho ánh trăng chiếu thẳng vào đó, để nhìn của dì rõ hơn. A?h trăng chênh chếch chiếu vào. Những giọt sương óng ánh đọng trên vùng biển đen bí mật thưở nào giờ tôi đã rành rỏi. Tôi vuốt ve bãi cỏ đen êm như nhung và nhẹ nhàng vạch ra tìm hiểu. Đóa mẫu đơn nở rộ ra trước mắt tôi, ở giữa tối câm dù ánh trăng thật sáng. Dì thò tay nắm chặc phần cứng của tôi, xiết mạnh mỗi lần tôi đụng chạm đến viên đá nho nhỏ nhô lên tiếp giáp giữa hai cánh hoa dày. Tôi nhìn thật kỹ vì sợ không còn có dịp này nữa. Những cánh hoa dày mỏng đỏ rực mềm mại êm ái. Phần dưới cuống hoa với lổ sâu hun hút. Con sao biển nhỏ xíu dưới đó nữa màu nâu nhạt thoi thóp. Tôi muốn tôi không bao giờ quên bất cứ chi tiết nào trên cơ thể dì. Tôi lại dè dặt đút tay vào trong người dì, nóng hổi, ướt nhẹp. Một, hai, rồi ba ngón dề dàng, vì nước nhờn ở đâu ra thật nhiều, dầu chật cứng. Đi sâu tôi thấy càng cứng phía trên và mềm phía dưới giống như một hình nón lớn ra bên trong. Dì để mặc tôi làm gì thì làm không chút chống cự hay phản đối. Khi tôi quay đầu lại nhìn, thấy dì nhìn xuống nhu mì, say đắm. “Lại đây con.” Dì kéo tôi lên nằm trên người. Hai chân dì vòng qua quặp trên mông tôi. Nhúc nhích vài lần tôi cảm thấy tôi bị lún vào trong một vòng đai nóng ướt thật chặc. Bản năng khiến tôi nhô người tới tiến sâu vào trong. Dì rên lên. “A a a?..” Tôi không tiến vào thêm được, vòng đai lại co bóp mơn trớn khiến tôi kéo người ra. Dì giữ chặc không cho tôi kéo hết ra ngoài, người ưỡn lên buộc tôi phải đẩy xuống. Sau vài lần thì tôi hiểu ý dì và chính bản năng của mình. Tôi càng lúc càng thuần thục, càng nhấp nhô trên người dì đều và nhịp nhàng hơn, không vôi vã, không nôn nóng. Tiếng rên dì càng lúc càng to. “Ô, a?, ô ?. Con ?. Con ? dì ..dì .. thích ?….” Bàn tay dì cấu mạnh trên lưng tôi đau nhói. Tôi tăng nhanh tốc độ, có một cái gì tưng tức phía dưới làm tôi phải làm sao thả nó ra ngoài. Tôi muốn được cảm giác tuyệt vời như khi nảy ngoài kia. Tôi đâm vào người dì mạnh hơn, sâu hơn. Đè nghiến dì như muốn dì tan ra thành bột. Tiếng rên rĩ của dì và tiếng thở hổn hển của chúng tôi cọng thêm tiếng thành giường kẽo kẹt tạo ra một âm thanh lạ lùng man rợ. Dì quằn quại dưới người tôi mỗi lúc mỗi nhanh. Tiếng dì đứt khoảng: “Con ? ơi! Con ? con làm ?làm?. dì ? sướng qúa. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” Dì bổng rít lên, tay bấu mạnh đến bật máu trên lưng tôi. Hai chân xiết chặc trên mông, nẩy, hẩy liên tục. Mắt dì nhắm nghiền, trán nhăn lại như đau đớn vì khoái lạc cực độ đi đến không hảm được. Cảm giác lúc tắm lại đến với tôi thật bất ngờ khi các bắp thịt phía dưới của dì không ngới co giật liên tục bóp nắn của tôi. Vừa khi lưởi dì thọc sâu vào tai thì tôi hết kềm giữ nổi. Như con ngựa sút cương bung ra, tôi ?” nắc” thật mạnh hơn chục cái cuối cùng vào đóa hoa mẫu đơn đang tơi tả, bầm dập, trút cạn hết tinh lực tuổi trẽ vào trong bụng dì. Tiếng tôi gào to lên trong đêm thanh vắng: “Ahhhhhhhhhgggggggggggggrrr.” Tiếng thành giường kêu rầm rập dữ dội bổng bất thần ngưng lại. Không gian lại im lặng. Tôi nằm lã ra trên bụng dì, mệt nhừ, sung sướng, thỏa mãn. Và dì cũng thế, mắt dì nhắm lại, đầu nghiêng trên mặt gối, hình như không còn biết gì. Tôi nằm lăn đùng ra bên cạnh dì nằm thiếp thật nhanh. Lúc gần sáng tôi thức dậy “đòi” dì thêm lần nữa.

Ngày ly biệt

Bề đâu đong đủ hồn thương nhớ.
Mưa sao vơi hết dạ u hoài
Từng đêm tịch lặng trong hờn tủi
Trăm năm hò hẹn chẳng bừng khơi

Ba tháng hè trôi qua thật mau. Ba tháng trăng mật mà số giờ và lần làm tình còn nhiều hơn gấp bội giữa dì với dượng trong hơn mười lăm năm lấy nhau ?vì dượng phải đi hành quân hoài, dì cho tôi biết thế. Không ngày nào mà tôi và dì rời nhau. Chúng tôi khi hai đứa nhỏ ngủ trưa là quấn vào nhau. Còn tối lại dì hoàn toàn thuộc về tôi. Các kỹ thuật yêu đương tôi đều học được từ dì và áp dụng ngay trên thân thể dì. Nhưng chúng nó chỉ để thêm hoa lá cành cho vui chứ chẳng là chính yếu. Quan trọng nhất là tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi chiều chuộng nhau, dâng hiến cho nhau, chia sẽ tất cả những gì kín đáo nhất không một chút do dự, mắc cở. Tôi không muốn kể hết ra, chỉ nói có thế. Khi ngày về càng gần dì càng trông có vẻ bồn chồn, còn tôi thì thêm ủ rủ. Chúng tôi yêu nhau lâu hơn, nhiều hơn. Có đêm đến năm sáu lần làm cả hai đều phờ phạt lúc sáng. Hai đứa bé bị bỏ bê ốm nhom nhưng ngay dì và tôi cũng sút đi. Dì bắt đầu khóc sau mỗi lần chúng tôi yêu nhau xong như có điềm gì cho tôi biết lần này là lần cuối cùng còn gần nhau. Tôi trở nên trưởng thành hơn, chỉ biết ôm chặc dì khuyên lơn, buồn bã.

Ngày mai tôi phải ra phi trường Tân Sơn Nhất sớm. Xe taxi sẽ đến đưa tôi vì tôi không muốn thấy cảnh dì lủi thủi với hai đứa bé trên tay nhìn tôi bước đi ở phi trường. Tối đó tôi yêu dì suốt đêm. Tôi hôn hít đóa mẫu đơn thơm ngát. Dì ngậm cứng “nó”?không rời. Chúng tôi không ngớt vật vã rên siết lẫn vì khoái lạc cả đau đớn sót sa. Lần làm tình cuối cùng của tôi và dì kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Chúng tôi lao vào cào cấu, cắn xé hành hạ nhau cho đến khi tôi kiệt lực gục trên người dì.

Phụ tôi thu xếp hành trang, dì luôn cúi gầm mặt xuống. Thỉnh thoảng lại nấc lên. Tôi cắn chặc hai hàm răng cố giữ cho đừng xúc động. Tôi thề với dì sẽ trở lại thăm dì dịp tết, nhưng ánh mắt dì cho tôi thấy một cái gì không ổn mà phải hơn hai chục năm sau tôi mới hiểu rõ nguyên nhân. Tiếng xe đậu trước cửa làm tôi tê điếng. Ôm mặt dì trong tay, tôi hôn vội lên đôi môi còn mọng đỏ nhưng đã khô héo của dì. Tôi và dì nhìn nhau lần cuối. Đôi mắt phượng tuy còn xinh đẹp nhưng không còn trong veo mà đỏ rực nhửng tia gân máu li ti. “Con đi, dì ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe dì.” Dì gật đầu không nói. Dì bước đưa tôi ra cổng. Lúc xe chạy đi tôi quay đầu lại thấy dì cô đơn đứng dưới màn sương sáng lờ mờ, đôi vai gầy rủ xuống, an phận, chịu đựng cho số kiếp long đong. Tôi nằm vật ra trên băng ghế sau khóc quên thôi

(Hết Phần 3 … Xin xem tiếp Phần 4)
<–nextpage–>
Những Năm Mất Trắng

Nhiều năm những áng mây đen xám
Mưa đã về, chiều mất bóng phai
Kìa ai cả chuổi dài u ám!
Riêng ta- hoang phế một đời trai.

Tôi trở về Hội An tâm hồn tan nát. Những ngày đầu ngày chỉ nằm lì trong phòng không thiết ăn uống. Tôi viết ngay một lá thư cho dì nói lên nỗi lòng nhung nhớ, nhưng đợi hoài không thấy hồi âm làm tôi càng đau khổ. Ba má thấy tôi thay đổi thì lo lắm nhưng không biết tại sao. Ông bà đoán mò tôi đã tương tư cô bé nào ở Sài Gòn nên hay hỏi dò nhưng tôi chỉ câm như hến. Tôi viết cho dì hơn mười lá thơ trong hai tháng trời. Mỗi chiều đi học về tôi lập tức tìm xem có thư của dì hay không. Nhưng chờ đợi mãi cũng hoài công và tôi như điên dại suốt những tháng ngày đó. Học đã dốt, tôi còn dốt thêm. Tôi xưa kia còn hơn được dăm ba thằng, bây giờ thì đội sổ. Đã thế tôi chả thiết gì tới tập võ cho tới một hôm kia lá thư hằng mong đợi đã đến. Tôi chụp phong thơ đề tên tôi với tên người gởi; dì Quyên, ở trên góc bìa trái không có địa chỉ. Tôi cuống cuồng xé nát bao thơ chạy lên phòng đọc ngấu nghiến.

Sài Gòn ngày ? tháng 11 năm 1974
Dũng yêu dấu,
Dì có nhận được tất cả thư con. Mấy lần định viết trã lời nhưng dì còn e ngại. Dì muốn con hiểu là dì lúc nào cũng thương con. Có lẽ tất cả đều là định mệnh. Dì và Dũng thương nhau cũng là đất trời xui khiến. Dì đã tưởng dì sẽ không còn thương ai khác sau cái chết của anh Tuân. Nhưng dì đã lầm. Dì đã thấy anh Tuân qua Dũng sau cái đêm trăng đó, dì bỗng nhìn mình bị lôi cuốn và dì đã không còn cưởng được lòng mình. Những ngày tháng qua với Dũng là những ngày tuyệt vời nhất trong đời dì. Dì không hối tiếc bất cứ điều gì. Dì nói thiệt đó Dũng ơi. Dũng hiểu thế cho dì nhé!
Dũng ơi! Sau này khi Dũng lớn hơn sẽ hiểu tại sao dì và con không thể tiếp tục chuyện này được nữa. Dì đã phạm tội quá lớn. Một tội mà dì sẽ phải trã rất đắt mai này, còn Dũng không có lỗi gì cả. Có những chuyện mà Dì chỉ có thể nói được khi Dũng đã khôn lớn hơn. Còn phần dì, dì đã quyết định. Ông đại tá Phan góa vợ hơn 10 năm nay ngỏ lời cầu hôn và dì đã nhận lời. Ông ta rất tốt, lại quyền thế có thể lo cho ba mẹ con dì cuộc sống càng lúc càng khó khăn ở đây. Dũng ơi! Dì đứt ruột khi viết ra những lời này. Dì van Dũng hiểu cho hoàn cảnh dì và đừng ghét dì nha Dũng. Quên dì đi!
Dì thương Dũng suốt đời,

Lá thư ngắn ngủi nhòa nhạt nước mắt không đủ cho tôi giữ bình tĩnh. Tôi gầm lên như con thú bị thương vò nát bức thư ném ra đường. Như điên cuồng tôi nhảy lên chiếc xe Honda 50cc phóng như bay. Tôi vất xe vào một gốc cây nằm đó. Vung tay chân đấm đá vào thân cây đến bật máu mà tôi chẳng thấy đau đớn gì. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, vô hồn. Tim nhói đau như kim chích nhưng lạ thay tôi vẫn không nhỏ được một giọt lệ nào. Tôi chỉ thấy hận dì kinh khủng. Tôi thù dì! Tôi nghĩ dì đã lừa dối tôi! Lợi dụng tôi! Tôi có cảm tưởng nếu gặp dì nơi đây tôi sẽ nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng ngoảnh mặt làm lơ quay đi. Đến chiều tối ba tôi sai người đi tìm tôi đem về. Từ hôm đó tôi bỏ học, mặc tiếng năn nỉ của ba má, chỉ phụ bán thuốc và tập võ đêm ngày.

o 0 o

Lão Tàu già bận đi lên Đà Nẵng có công việc. Tiểu Thanh cho tôi biết thế khi tôi đến tiệm nàng mua đồ. Nàng tỏ vẻ sung sướng khi thấy tôi. Tôi đăm đăm nhìn Tiểu Thanh. Cũng thật lạ! Tại sao tôi lại chẳng để ý đến cô gái đẹp như tiên nga này? Tiểu Thanh mắc cở cúi mặt xuống khi bị tôi “chiếu tướng” quá dữ, nhưng nàng lại ngước lên miệng nở một nụ cười thật xinh đẹp khoe hàm răng trắng đều. Tôi và nàng nhìn nhau thật lâu cho đến khi tiếng đàn bà bên trong lanh lãnh. “Sao không bán hàng mà ở đó làm gì thế?” Tiếng Doanh Doanh nhấm nhẳng vọng ra. Có lẽ cô nàng ghen dù đã lấy chồng. Tôi nói nhanh. “Tối này 8 giờ Dũng tới đón Thanh đi chơi nha.” Tiểu Thanh hớn hở gật đầu. Tôi cũng cảm thấy vui vui tuy rằng những cảm xúc không còn đầy đủ như trước kia. Lời hẹn hò chỉ để thử lại con toán mà tôi nghĩ là tôi đã biết rõ đáp số. Tiểu Thanh cũng đã nghỉ học khi học xong tú tài một. Ba nàng bảo thế là đủ để phụ ông ta buôn bán. Hàng ngày nàng cùng Doanh Doanh bày hàng mới ra trong tủ không ai nói với ai một lời nào. Hai người phụ nữ trước kia khá thân với nhau bây giờ lại ghét cay ghét đắng nhau chỉ vì ? tôi.

Tôi đưa Tiểu Thanh đi dạo cạnh bờ sông. Nàng sung sướng ôm tay tôi trong khi trong lòng tôi nguội lạnh. Tôi máy móc hôn trên cặp môi run rẩy của nàng. Nhìn nàng khóc vì sung sướng tôi chỉ hơi nao nao trong dạ. Tôi cảm thấy thương hại. Đời nàng chẳng lẽ phải sống chui rúc ở cái xứ quê mùa như Hội An này sao? Vài năm nữa nàng sẽ lấy một ông Tàu nào đó và rả thân ra đẻ năm sáu đứa nhỏ như mẹ nàng rồi trở nên xấu xí và anh chồng già lại có cớ kiếm một em bé Việt nào mơn mởn hơn! Trẻ đẹp cở như nàng phải lấy chồng giàu sang quyền thế như dì tôi chứ. Tôi chua chát nghĩ lung tung. Tôi lẻn đưa Tiểu Thanh vào phòng bằng cửa sau. Nàng run lẩy bẩy lúc tôi dìu đặt nàng xuống giường. Tiếng suýt xoa đau đớn khi nàng trở thành đàn bà không làm tôi xao xuyến. Nàng mím chặc đôi môi giao cuộc đời con gái cho tôi, lệ ứa hai bên khóe mắt nhưng không dám làm tôi phật ý. Đưa nàng trở về nhà xong, tôi về lại phòng ngồi nhìn vệt máu loang khô trên mặt nệm, dấu vết của một đời trinh nữ, đầu óc quay cuồng. Tôi chẳng hiểu tôi ra sao. Tôi chẳng suy nghĩ như thế nào cho rõ ràng. Tại sao tôi hại đời Tiểu Thanh khi tôi không hề yêu nàng? Và tôi cũng không phải là một con người hiếu sắc như các người con trai khác! Tôi trã thù dì tôi ư? Vì dì đi lấy người khác chẳng còn nhớ đến đứa cháu trai đã yêu dì như điên cuồng? Hay là tôi muốn quên dì qua hình ảnh một người con gái khác?

Tôi nằm lăn lộn không yên vì hình ảnh dì cứ về trong trí nhớ không phai. Chịu không nổi tôi lại lấy xe chạy lại nhà Tiểu Thanh. Thấy ánh đèn trên cửa sổ hãy còn sáng, đoán chừng nàng còn thức tôi bám vào vách tường leo lên. Nhảy vào trong phòng nhìn kỹ té ra là hành lang, chẳng biết phòng nàng ở đâu tôi bước đại vào một căn phòng tối đen. Mùi nước hoa thơm ngát trong phòng hơi là lạ. Tiểu Thanh đâu có xài nước hoa này! Chả lẽ nàng thích xài loại khác khi ở nhà? Thấy một bóng người nằm trên một cái giường nệm Hong kong khá to, tôi bước đến. Vén mùng chui vào trong, bàn tay tôi đụng vào một thân hình trần truồng mát rượi. Tôi vội đưa tay bịt miệng nàng khi nàng quay lại hai con mắt lung linh mở to hoảng sợ. “Dũng đây cưng. Đừng sợ.” Đang bỡ ngỡ lúc đầu nàng liền ôm chầm lấy tôi. ” Dũng? ! Sao ? em liều vậy?” Nghe tiếng hơi lạ nhưng quen quen tôi chợt tái mặt hiểu ra. ” Chết cha, Doanh Doanh. Đúng là tổ trác rồi!” Tôi chưa biết nói gì thì nàng áp thân hình không một mãnh vải trên người kéo tôi vào lòng. Phản ứng tự nhiên khiến tôi ôm nàng vuốt ve. Lớp lông măng trên lưng Doanh Doanh khá nhiều, nhiều hơn Tiểu Thanh (trong khi dì chẳng có sợi nào.) Tôi vuốt ve nàng một hồi trong khi nàng ôm cứng hôn tôi trây trất trên khắp mặt mũi như cứ sợ tôi bỏ đi. Dù mới ân ái xong với Tiểu Thanh tôi cũng cảm thấy dục vọng nổi lên khi mùi nước hoa và nụ hôn nóng bỏng ướt át của Doanh Doanh che mờ lý trí. Tôi ngồi dậy cởi áo quần ra, cho nàng thấy thân hình khoẻ mạnh cuồn cuộn bắp thịt và ? thằng bé oai vệ giương cao kiêu hãnh.

Ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang hắt vào đủ cho nàng thấy chiêm ngưỡng. Tôi coi phản ứng quen thuộc nơi Doanh Doanh, tức là cũng ngạc nhiên mắt mở lớn và ? có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn không rời mắt nhìn con vật đầu láng lẩy căng cứng đang phồng mang trợn má rất ? dữ tợn này. Tôi thích thú khi thấy thái độ nàng như thế. Khẻ nhích lại gần tôi kéo đầu nàng dậy. “Chị bú Dũng đi.” Tôi dúi nó vào miệng nàng, qua cặp môi và hàm răng lưỡng lự. Nếu đèn điện bật lên chắc tôi sẽ thấy nàng đỏ bừng mặt mày vì xấu hổ. Có lẽ chưa từng quen thuộc với cách làm tình trắng trợn này hay tại vì của tôi quá lớn, mà phải mất vài phút sau nàng mới bắt đầu thành thạo và bú tôi say mê. Tôi đứng trên giường chống nạnh nhìn nàng qùi xuống ôm ấp phục vụ tôi như một con đĩ rành nghề (dù tôi chưa từng chơi đĩ bao giờ.) Nàng ham hố bú, liếm láp nó và hai bìu dái to lớn. Tôi đẩy nàng nằm xuống, sờ mó. Nàng đã ướt đẫm bên dưới. Tôi sờ soạng qua loa mà thôi, thấy nàng chật hẹp gần như Tiểu Thanh nhưng lông thì dầy đặc làm tôi không khỏi tò mò cầm kéo dài ra chơi. Nghịch ngợm. Cặp vú nhỏ, thật chắc, bóp cũng vui tay chỉ bằng trái cam Mỹ còn nhỏ hơn cả Tiểu Thanh , nghĩa là chỉ bằng ? nửa dì. Tôi chẳng tốn thì giờ nhiều để làm nàng mê mệt, tôi cầm hai chân nàng dạng ra hùng hục đút vào. Nàng kinh hãi la lên: ” Đau chị mà Dũng.” Tôi không đáp tiếp tục đẩy vào. Nàng rú lên. Không hiểu sao tôi trở nên tàn ác đến thế. Với Tiểu Thanh tôi còn nhẹ nhàng một chút nhưng với Doanh Doanh tôi trở thành một thằng đầy thú tính. Tôi nghe tiếng la đau đớn của nàng cảm thấy sướng rợn cả người. Tôi cười hềnh hệch. “Đừng la nữa chị Liên, lát sướng lắm.” Nàng nằm im chịu trận khổ dâm của tôi, nước mắt đầm đìa. Khi khoái lạc đi đến, tôi rút nó ra bắn tung toé trên mặt, trên ngực nàng. Tôi chỉ rên lên trong họng, một cảm giác chán chuờng đi đến làm tôi chỉ muốn chạy đi. Doanh Doanh nằm khóc nức nở. Tôi bỏ mặc nàng với tay lấy bộ quần áo đầu giường. Bỗng dưng đèn điện bật sáng. “Đồ khốn nạn. Cả hai đứa tụi bây là đồ thú vật.” Tiếng Tiểu Thanh vang lên như sét đánh bên tai. Tôi bước vội xuống đất. Tiểu Thanh đứng ngay đầu cửa chờ tôi, nàng nhào đến cấu xé nhưng tôi chỉ đứng im chịu trận. Cào cấu một hồi không thấy tôi phản ứng, Tiểu Thanh dừng tay lại chạy ra khỏi phòng khóc lớn. Trên mặt tôi những vết cào sướt rỉ máu nhưng cũng không đau đớn bao nhiêu vì người tôi đã chai đá, hồn tôi đã lạnh. Tôi lẳng lặng mặc quần áo, nhìn vào trong mùng thấy Doanh Doanh còn đang nằ? trên đó đưa mắt nhìn tôi buồn rười rượi. Tôi cảm thấy áy náy, muốn nói một cái gì cho nàng yên tâm nhưng không mở được lời nào. Tôi bỏ ra về bằng cửa chính, lái xe lang thang mấy tiếng liền không biết đi đâu, và không biết đời tôi sẽ ra sao!

Gần tháng 3 năm 75, Thạch Mun người Miên cha Miên mẹ Thái là tay võ sĩ cừ khôi bắt đầu thách đấu từ Nam tới Quảng Trị. Hắn ta không hề gặp địch thủ vì sức vóc to lớn hơn người Việt và ngón võ Thái độc địa. Chưa ai chịu nổi hắn hai hiệp, đa số đều bị nốc ao hoặc được trọng tài can thiệp. Khi hắn ra tới Hội An thách đố cả thành phố đều nhìn vào ba tôi để dạy cho nó một bài học. Anh Lê Huy truởng tràng xin phép ba tôi cho anh đại diện nhưng tôi được ba tôi ủy thác cho nhiệm vụ này. Ba tôi bảo nếu thuần túy dùng võ Việt hay Tàu khó có thể đấu lại võ Thái nên ba tôi hy vọng vào tôi với võ Tàu kiêm đệ tam đẳng nhu đạo có thể thắng được Thạch Mun, thêm nữa sức ba tôi và anh Huy đều không dẽo dai được như tôi. Nhìn Thạch Mun quả thật đáng gờm. Da đen như cột nhà cháy người cao to và rắn chắc hơn tôi, vì y là võ sĩ chuyên nghiệp. Y mặc quần đùi người xâm rồng rắn và bùa chữ Miên hay Thái trông rất đáng sợ. Tôi bổng nghe tiếng gọi. “Dũng, cẩn thận nha Dũng.” Tôi liếc xuống đài thấy ? Tiểu Thanh và Doanh Doanh đang ngồi với ông già Tàu cả hai mặt mày lo lắng. Tôi thở phào, đây cũng là một mối bận tâm mà tôi mấy tuần liền thấp thỏm không yên. Nay thấy hai cô tình địch ngồi chung với nhau thì mừng hơn gặp của. Tôi vẫy tay chào hai nàng rồi quay lại tập trung vào địch thủ. Tôi tuy bình tĩnh nhưng biết đây là thử thách lớn nhất mà tôi phải vượt qua. Thạch Mun có cú đá với tốc độ 120 km/giờ có thể làm gãy chân nếu không tránh kịp hay đá tạt vào màng tang nếu địch thủ cứ lo thủ cẳng là sụm dễ dàng, tôi thấy không hy vọng có thể đánh lại y nếu đứng thẳng trên hai chân. Thêm những cú lên gối và cùi chỏ hiểm ác có lẽ hay nhất là đứng xa tìm cơ hội nhập nội để giải quyết trận đánh bằng các thế cầm nã hay nhu thuật là hay nhất. Trong hiệp một, nhờ nhanh nhẹn, tôi tránh được các cú đá giò của y nhưng bị y đánh trúng mặt hai lần trong khi tôi chỉ trã dược một cú. Cú đấm của y mạnh hơn tất cả các võ sĩ mà tôi từng gặp. Cũng may nhờ chủ trương né tránh nên tác dộng ít lại nếu không có lẽ tôi cũng sẽ lăn ra sàn. Vào hiệp hai, Thạch Mun tấn công mãnh liệt hơn và dồn tôi chạy quanh đài, lựa khi y sơ hở đá quá mạnh hụt và người xoay tròn tôi bèn nhập nội và ôm quật y xuống sàn với thế sukui-nage. Y thật mạnh, vừa té xuống là chồm lên nhưng tôi đã chuẩn bị ôm bên hông và hai chân xoè ra lấy thế đòn bẩy không cho y thoát ra. Nhờ nằm sát trên bụng những cú đấm của Thạch Mun mất hết khá nhiều tác dụng chẳng làm gì được tôi. Tôi gài y vào thế kesa-gatame khóa tay và giữ cổ thật chặc để làm y mất sức. Những cú đấm của Thạch Mun và đầu gối trái của y rơi như mưa trên người tôi đau điếng nhưng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Hơn một phút nữa trôi qua tôi biết y đã thấm mệt, bèn dùng đòn quyết định ude- hishigi- juji -gatame để giải quyết trận đấu. Khi địch thủ đã bị gài vô thế này thì chỉ có trời cứu. Tôi nhanh nhẹn choàng chân qua đầu y gát lên cổ, một chân gát lên bụng, xoay nằm phía bên hông và kéo tay phải y mạnh ra. Với hai tay và hai chân để đối phó với một tay Thạch Mun cố dằn ra nhưng vô hiệu. Bản tính hung hăng và chưa từng thua trận khiến y tìm cách thoát thân dầu đây là đòn cực hiểm chưa ai bị tôi gài vào mà thoát cả. Nếu y chịu thua thì thôi nhưng y chưa hiểu cái nguy hiểm của thế này nên không chịu nằm yên. Vì sợ để lâu Thạch Mun có thể thoát thân tôi phải đành rướn người lên dùng hai chân làm điểm tựa bẻ mạnh. Một tiếng rắc vang lên. Tôi đứ?g dậy nhìn Thạch Mun lăn lộn trên đài, có lẽ đời võ sĩ chấm dứt từ đây, tiếng la ó hoan hô cuồng loạn của đám đông địa phương đi cổ?võ cho tôi vang lên như sấm động. Tôi bước xuống đài trong sự vui mừng tột đỉnh của ba má và các anh chị em trong võ đường. Đưa mắt tìm ánh mắt hai cô nàng nhưng không thấy đâu cả vì đám đông bu quanh lăng xăng nhảy cởn che đi.

Vài ngày sau cả gia đình tôi chạy vào Sài Gòn vì nghe tin Huế đã thất thủ vào tay Bắc phương. Tháng 4 năm 1975 miền Nam dân chủ tự do rơi vào tay độc tài của người Cộng Sản đã bắt gia đình tôi phải rời bỏ quê hương. Vốn liên quan nhiều với các đảng phái Quốc Gia buộc ba phải tìm cách dẫn má và tôi lên tàu chạy ra đảo Guam chờ đi Mỹ. Cuộc đời tôi cũng đổi thay nhiều từ đó.

(Hết Phần 4 … Xin xem tiếp Phần 5)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*