Mối Tình Trên Sông – Truyện Người Lớn 2019 ( Upadte Chap 4 )
Con bé trố mắt nhìn chằm chằm vào khối rubik xoay liên tục trên đôi tay điêu luyện. Nó không thể hiểu vì sao các màu đang bị xáo trộn ngẫu nhiên nhưng chỉ sau một thoáng nhào nặn là cả sáu mặt đều đồng nhất. Nó đã chăm chú suốt hàng giờ liền mà không biết chán, khuôn mặt trẻ thơ cứ ngây ra như bị hút hồn vào khối lập phương mà đối với nó là cả một sự thần kỳ. Đang yên ắng bỗng có tiếng tuýt còi của cảnh sát khiến cho những người bán hàng rong tháo chạy tứ tán. Thằng cu Bin hối hả gom nhanh mấy thứ đang bày trên tấm bạc dưới lề đường chạy theo đám đông, khối rubik rơi khỏi tay lăn lóc trên đường. Sự náo loạn diễn ra thật bất ngờ khiến con bé hoảng sợ. Nó nhanh tay chộp lấy khối màu ma thuật rồi cắm đầu chạy theo cu Bin. Sau khi quanh co qua mấy con hẻm, cuối cùng đã cắt đuôi được cảnh sát. Hai đứa trẻ đứng lại thở hồng hộc.
– Của anh nè – Con bé tròn xoe mắt nhìn Bin, hai tay đỡ lấy khối rubik đưa lên trước mặt.
– Ồ, cảm ơn em. Em chạy theo anh đó hả?
– Ông bụng bự dặn phải tránh xa cảnh sát vì họ là người xấu. Thấy họ đến bắt mọi người nên em sợ quá chạy theo luôn.
– Ông bụng bự? Là ai thế? – Bin trố mắt nhìn đứa bé gái.
– Là người mỗi ngày phát cơm cho tụi em ăn.
– Nói khó hiểu quá – Bin ngồi xổm đặt tay lên vai con bé – Nè bé con, từ từ nói cho anh nghe, ông bụng bự là ai và tại sao lại phát cơm cho em mỗi ngày? Ba mẹ em đâu?
– Em không có ba mẹ. Em ở trong một căn nhà lớn, có nhiều con nít như em sống chung. Mỗi ngày tất cả đều đi bán vé số về nộp cho một ông bụng bự thì mới được cho cơm ăn.
– Trời đất ơi, vậy là tụi em bị bắt cóc bởi mấy thằng ác ôn lười lao động rồi. Em bao nhiêu tuổi? Tên gì?
– Dạ bảy tuổi, em tên Ngọc Nhi – Con bé trả lời thật rành mạch – Ở đó đứa nào cũng có tên. Ngọc Trâm, Ngọc Thanh, Ngọc Huyền… nhiều lắm.
– Em sống với ông ta từ nhỏ luôn hả?
– Dạ. Hôm nào bán không hết là ông bụng bự không cho ăn, có khi còn bị đánh nữa, em sợ lắm. Em còn mấy tờ nè, hay anh mua giúp đi để em còn có cơm ăn, em đói bụng.
Thằng cu Bin nghe mà rớt nước mắt. Nó nhìn con bé từ đầu tới chân, một bé gái đen đúa lam lũ. Nó cũng là đứa trẻ bất hạnh vì cha mẹ mất sớm, sống với người bà con nhưng bị ngược đãi như kẻ tôi tớ nên quyết định bỏ nhà sống kiếp bụi đời. Đến nay tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng trông cu Bin già dặn hơn hẳn những đứa đồng trang lứa. Cuộc đời đã dạy cho nó những kinh nghiệm ứng phó trước nghịch cảnh để chuôi rèn bản năng sinh tồn.
Tuy ra đời kiếm sống không sớm như đứa bé gái bảy tuổi này nhưng đủ để Bin nhận ra giá trị đồng tiền. Là đứa trẻ bị cuộc đời lãng quên nên Bin thấu hiểu thế nào là nỗi đau khi bị người ta ruồng bỏ. Nhìn con bé, cu Bin càng thấy nó tội nghiệp vô cùng. Một đứa bé gầy còm yếu ớt với đôi mắt tròn xoe như đang ngạc nhiên trước những diễn biến của cuộc sống. Đúng ra ở tuổi này nó phải được sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ. Thật đáng thương làm sao khi nó còn quá nhỏ để nhận biết nỗi bất hạnh đời mình. Nó hồn nhiên đón nhận sự áp đặt thiếu công bằng của số phận mà không hề có chút thắc mắc nào.
– Anh không có tiền mua đâu nhưng anh sẽ giúp em có cơm ăn mỗi ngày luôn, chịu không?
– Dạ, vậy anh cho em cơm của anh đúng không? – Nhi chạy lại nắm tay Bin mừng rỡ.
– Ừ, nhưng với điều kiện là em đừng có về căn nhà đó nữa mà hãy đi với anh. Ông bụng bự thực chất là người rất xấu, ông ta đối xử độc ác với trẻ con.
– Dạ, anh cho em cơm để ăn thì em đi theo liền – Con bé trả lời thật ngây ngô và hành động cũng ngây ngô hệt như cách nó nói.
Cu Bin chật vật chạy ăn từng bữa và sẽ càng khó khăn hơn nếu phải gánh thêm một miệng ăn. Dẫu biết thế nhưng trước tình cảnh đáng thương của Ngọc Nhi, cu Bin không cho phép mình dửng dưng khi thêm một lẫn nữa cuộc đời này đã bỏ rơi một đứa bé vô tội. Như một sự an bài, buổi hỗn loạn hôm nay đã vô tình giúp con bé thoát khỏi móng vuốc của một tên chó má bụng bự nào đó và cũng tình cờ mang hai mảnh đời bất hạnh lại gần nhau. Cuộc sống ở thành phố tỉnh lẻ lạc hậu này ngày càng khó khăn và tiềm ẩn nhiều hiểm họa, hơn nữa sợ bị đám thuộc hạ của tên bắt cóc đeo bám nên Bin quyết định dẫn Ngọc Nhi đi thật xa. Sau nhiều ngày rong ruổi, cuối cùng đã đến được Sài Gòn, nơi mà Bin thường nghe người lớn nhắc đến như một vùng đất thiên đường. Hai đứa trẻ lây lất tìm đến mấy đại lý vé số xin được bán rồi chiều mang tiền về nộp, nhưng chẳng có lấy một tấm lòng nào rộng mở. Cũng phải thôi vì ở cái đất Sài Gòn lắm trò lừa lọc thì tình người đã dần bị thui chột. Ai có thể tin bọn nhóc đang nói thật hay lại là một trò lừa để tiếp tục gặm nhấm vào lòng tốt từng bị lạm dụng. Hai đứa trẻ buồn thiu chui vào gầm cầu ôm nhau ngồi khóc. Người thanh niên theo chúng suốt đoạn đường dài xuất hiện, anh ta là con của một chủ đại lý vé số, người duy nhất động lòng trắc ẩn nhưng không vội tin lời hai đứa trẻ mà âm thầm theo dõi để xác minh. Khi chính mình xác định là bọn trẻ thật sự đáng thương thì anh mới mở lòng giúp đỡ, nhờ đó mà hai kẻ vô gia cư đã có chút cơ hội sinh tồn.
– Bé Nhi, nhớ lời anh dặn, bán ở chỗ đông người, không nghe lời ai dụ dỗ đi theo người ta. Nhớ chưa? Có khó khăn gì thì tìm đến mấy chú cảnh sát nhờ giúp đỡ.
Con bé nghe tới hai tiếng cảnh sát tự nhiên thấy sợ sợ. Đó là nỗi ám ảnh đã hình thành trong đầu từ nhỏ bởi những tên bắt cóc ác ôn thâm độc.
– Anh đã phân tích cho em thấy rồi, cảnh sát là người tốt, không phải như ông bụng bự nói đâu. Anh chỉ cho em thấy nhiều lần rồi đó, họ giúp mọi người chứ không hại ai hết. Đừng có sợ nữa nha! – Bin xoa đầu bé Nhi trấn an.
– Dạ em biết rồi anh hai!
– Ừ, em bán quanh đây thôi, chiều hết sớm rồi về đại lý chờ anh, đừng có đi đâu hết, nghe chưa?
Hai đứa trẻ chia nhau đi hai ngã. Bin luôn dành phần nhiều gấp bội cho mình, chỉ chừa cho bé Nhi vài chục tờ nên ngày nào nó cũng bán hết sớm. Nó cứ tưởng là mình bán giỏi nên hay trêu thiên tài giải rubik mà giờ đây nó xem là anh hai của mình.
– Lêu lêu anh lại bán chậm hơn em rồi.
– Ừ bé Nhi giỏi ghê, anh hai cố hết sức mà không thể bằng em được.
Biết tình cảnh hai đứa trẻ trôi dạt từ miền Tây lên Sài Gòn mà không có người thân nên chủ đại lý thương lắm. Chiều nào kết sổ xong cũng thưởng thêm ít tiền và cho ăn một bữa cơm. Hai đứa nhỏ rất ngoan, luôn biết dọn dẹp ngăn nắp, rửa sạch chén bát rồi khoanh tay cảm ơn ra về. Đã nhiều lần ông chủ đề nghị hai anh em ở lại nhà nhưng Bin không dám nhận thêm lòng tốt của ông ấy. Dẫu tin rằng ông chủ vé số không phải người xấu nhưng nếu ở lại nhà người ta lâu dài thế nào cũng có chuyện không hay. Âu đó cũng là tính tự lập đã hình thành từ thuở bé.
Nơi dung thân hai đứa trẻ là gầm cầu vượt gần chốt gác cảnh sát giao thông. Phải qua nhiều ngày thăm dò Bin mới dám chọn nơi này. Đây là nút giao của hai trục đường lớn luôn tấp nập người qua lại cả ngày lẫn đêm, như thế sẽ an toàn cho bé Nhi vì không sợ bị kẻ xấu bắt cóc trong lúc ngủ. Một ngày nọ hai anh em đều bán hết từ sớm, thấy thời gian còn nhiều nên Bin quay về đại lý lấy thêm vài chục tờ. Bé Nhi không muốn ở lại đợi mà đòi đi theo anh Bin. Thấy con bé cứ nằng nặc đòi đi nên Bin cũng chiều ý cõng nó trên lưng. Con bé thích lắm, cười khúc khích suốt. Từ ngày nhận Nhi làm em nuôi, cuộc sống của Bin trở nên vui vẻ hơn vì không còn cô độc, thằng bé đã có người để bầu bạn và chăm sóc lẫn nhau. Cảm giác đầm ấm của một gia đình khiến Bin thấy cuộc đời vẫn đáng sống chứ không đáng nguyền rủa như nó từng nghĩ.
Mây đen chợt kéo đến phủ khắp bầu trời một màu xám xịt. Gió bắt đầu thổi mạnh từng cơn cuốn tung rác khỏi lề đường xoay tròn trong không trung. Cơn mưa quái ác bất ngờ ập xuống, Bin cõng Nhi chạy vội vào mái hiên một ngôi nhà cũ có cánh cửa sắt đóng kín. Hôm nay bão đến mà hai đứa trẻ không hề biết điều này. Tuy Sài Gòn chỉ bị ảnh hưởng nhưng cơn mưa buổi xế chiều đã bắt đầu trút xuống mỗi lúc một khủng khiếp. Gió lốc tiếp tục thổi vù vù đánh bay bảng quảng cáo, xe cộ đang nườm nượp trong phút chốc tản đi đâu hết. Nước từ các nơi đổ về rất nhanh, thoáng đó đã nhấn chìm cả con đường trong làn nước trắng xóa. Thế là toi, xấp vé số mới lấy thêm không thể bán kịp nữa rồi. Cầm nó trên tay giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên, nước mắt Bin ứa thành dòng lăn dài trên khuôn mặt rám nắng. Nó tự trách đã quá tham lam khi muốn bán thêm ít chục tờ. Ước muốn kiếm thêm chút tiền chẳng những bất thành mà còn khiến tiền lời của cả một ngày lao động mất sạch.
– Anh hai ơi, sao anh khóc? Anh có lạnh không?
– Anh bị bụi vào mắt – Bin ngồi xổm nhìn vào gương mặt tái nhợt đang run cầm cập – Anh không lạnh, em khoác áo của anh vào đi.
Bin choàng chiếc áo sờn rách qua vai bé Nhi rồi ôm lấy thân hình gầy nhom để sưởi ấm cho nó. Gió rít mỗi lúc một mạnh hơn mang theo cái lạnh cắt da. Nước tiếp tục dâng cao phủ qua miệng cống. Dòng nước xoáy tròn bị hút xuống hố ga ồng ộc cuốn theo vô số túi rác, trông chẳng khác gì cái miệng đói ăn đang ngấu nghiến nuốt chửng mọi thứ quanh nó. Ánh sét vằn vện trên nền trời xám xịt, vài giây sau kèm theo tiếng sấm vang rền như ngày tận thế. Đèn đường vụt tắt, bóng tối hãi hùng ập xuống nhấn bao phủ hai đứa trẻ giữa cơn giông gió mịt mù.[IMG]
– Em sợ quá anh Bin ơi! – Nhi run rẩy khóc không thành tiếng.
– Chỉ là mưa thôi mà, đừng có sợ. Em cố ngủ một chút đi, mở mắt dậy sẽ hết mưa, lúc đó anh hai dẫn đi ăn mì gõ. Chịu không?
– Dạ.
Bé Nhi cố gạc bỏ tiếng sấm để cuộn tròn trong vòng tay người anh không cùng chung huyết thống, nó cứ co ro mãi trong cái lạnh rồi dần dần cũng ngủ vùi vì mệt và đói. Bin ngồi bẹp xuống hiên nhà, nước đã ngấp nghé đến chỗ thằng bé nhưng nó đành chịu trận vì không thể tìm được chỗ trú ẩn nào tốt hơn. Bin cẩn thận gói xấp vé số vào một túi nilon lận vào lưng quần, nó biết mình sắp không ổn nhưng lại không biết cầu cứu người nào. Chung quanh chẳng có lấy một bóng người, chỉ có màn đêm chết chóc phủ kín không gian. Thỉnh thoảng ánh chớp trên nền trời lóe lên in bóng hàng cổ thụ như những thây ma lắc lư trong gió.
Càng về sáng, mưa nhẹ dần đến khi tạnh hẳn. Nắng đã lên, ánh sáng yếu ớt của ngày mới len qua những áng mây u ám chiếu vào chỗ hai đứa trẻ ôm nhau ngồi trong góc hiên nhà. Bé Nhi được sưởi ấm cả đêm nên có giấc ngủ rất sâu. Bao quanh da thịt của nó đều có cảm giác nóng hừng hực. Nó mở mắt nhìn quanh và không thể nhận ra cảnh đỗ nát chỉ sau một đêm. Nó gỡ tay đứng dậy nhưng hai cánh tay Bin cứ ôm cứng lấy nó run bần bật.
– Anh hai, anh hai ơi anh làm sao vậy? – Con bé khóc thét lên.
– Anh…h… chắc anh… không sống được nữa… – Đôi mắt Bin lờ đờ nhìn Nhi.
Ngọc Nhi hoảng hốt chạy ra đường kêu cứu nhưng giữa sáng sớm tinh mơ không có nhà nào mở cửa. Nó càng khóc lớn khi thấy Bin cứ run rẩy trong bộ mặt tái nhợt như kẻ sắp chết. Một chiếc xe máy è è chạy đến dừng lại trước thềm nhà. Đó là cặp vợ chồng già vừa trở về sau khi đi thăm vài người bạn rồi bị mắc kẹt phải ở lại tránh bão.
– Kìa hai đứa, làm sao ngồi khóc ở đây?
– Ông ơi cứu anh con đi, anh Bin sắp chết rồi! – Con bé cuống cuồng kéo ông cụ lại chỗ Bin.
– Nó bị làm sao? – Ông sờ tay – Sốt cao quá, phải đưa đến bệnh viện ngay thôi.
Tội nghiệp cho cặp vợ chồng già còn chưa kịp vào nhà đã phải quanh xe chở hai đứa nhỏ đi cấp cứu. Gió đã giảm nhiều nhưng vẫn còn riu riu mang theo hơi lạnh khiến cho Bin càng run hơn khi ngồi trên xe máy. Bệnh viện cách nhà không quá xa nhưng do phải chở cả bốn người nên ông cụ không thể đi nhanh hơn. Thật đúng là một sự đày ải thê lương trên suốt quãng đường, cuối cùng đã đến được phòng cấp cứu. Những động tác cần thiết được tiến hành rất khẩn trương. May mà Bin có sức khỏe tốt nên lướt qua khá nhanh. Thằng bé bị cảm lạnh và đói, đó là kết luận của bác sĩ sau vài giờ truyền dịch và cho uống thuốc. Tuy vậy phải nằm lại thêm hai ngày điều trị thì sức khỏe mới ổn trở lại.
– Tiền viện phí của con hết bao nhiêu vậy ông? – Bin rụt rè hỏi sau khi ông cụ hoàn tất thủ tục ra viện.
– Không cần trả lại đâu cháu. Giờ hai đứa định đi đâu?
– Con đến đại lý vé số để xin khấc nợ mấy chục tờ hôm trước chưa bán kịp.
– Rồi sau đó?
– Con cũng không biết nữa.
– Nhà của ông bà đơn chiếc quá, hay hai anh em ở lại với chúng tôi, có được không?
– Dạ… con sợ… sẽ làm phiền…!
– Có gì mà phiền? Ở lại để con bé còn có chỗ ăn chỗ ngủ.
– Cứ lây lất ngoài đường thế này không ổn đâu con à – Bà cụ nói thêm vào.
– Đúng rồi đó anh hai, ở dưới gầm cầu em lạnh lắm. Về nhà ông bà ở đi anh hai!
Nghĩ tới bé Nhi mà lòng Bin se thắt. Đêm mưa bão đã để lại một nỗi ám ảnh không thể phai mờ trong tâm trí. Bin nghĩ cho mình thì ít mà lo cho Ngọc Nhi thì nhiều, con bé còn quá nhỏ để có thể chống chọi trước những hiểm nguy. Được rồi, có lẽ số phận đã sắp đặt như thế.
– Dạ… vậy con làm phiền ông bà, cho anh em con được nương nhờ. Chúng con sẽ đi bán vé số nhiều hơn để phụ tiền với ông bà.
Ông cụ xoa đầu ôm chầm hai đứa trẻ. Chúng thật ngoan và lương thiện. Vợ chồng ông tuy nghèo tiền bạc nhưng rất giàu lòng nhân hậu. Từ khi đứa con gái duy nhất bị tai nạn mất đi, cuộc sống vợ chồng ông ngày càng buồn tẻ. Nhưng giờ thì mọi thứ đã thay đổi, trong nhà bắt đầu có tiếng nói cười của trẻ thơ. Bà cụ lấy quần áo của Bin giặt thì thấy có cuộn vé số gói trong túi nilon. Bà định vứt đi nhưng chợt nghĩ chắc là vé chưa dò nên giữ lại đó. Xế chiều đi chợ, bà mua tờ kết quả từ đại lý mang về rồi bận rộn với bếp núc mà quên bẵng đến mấy ngày liền. Rồi một hôm tình cờ bà mang ra dò từng tờ một. Trật, trật nữa… cũng trật luôn chẳng trúng lấy một con, những tờ giấy nhỏ in màu lòe loẹt cứ lớn dần dưới chân cho đến khi… mắt bà cụ hoa lên, bà choáng váng ngã quỵ xuống nền nhà. Ông cụ thấy vợ té hốt hoảng chạy đến đỡ dậy. Ngay lúc đó hai anh em cũng vừa đi bán về tới.
– Con ơi… – Giọng bà cụ run run – Trúng rồi, bố…n… tờ… trú…ng rồi!!!
– Hả… bà… bà nói trúng…. trúng số rồi sao???
Bà cụ không còn nói được nữa, run rẩy đưa bốn tờ vé số cho Bin dò lại. Mắt thằng bé cũng nổi đom đóm. Nó lắc đầu nguây nguẩy để trấn tĩnh rồi hét lên sung sướng.
– Ông bà ơi, nhà mình trúng số thật rồi! Cám ơn… cám ơn ông trời…!
Bin ôm mặt quỳ xuống. Cả bốn con người được góp nhặt từ những mảnh đời đau khổ ôm chặt lấy nhau khóc nức nở. Chưa bao giờ họ dám tin vào kỳ tích nhưng hôm nay điều đó đã xảy ra.
Số tiền trúng thưởng được chia thành hai phần, một phần gởi ngân hàng để lo chuyện ăn học cho hai anh em, phần khác dùng xây lại ngôi nhà xập xệ thành nhà đúc có ba phòng ngủ. Phòng dưới đất dành cho ông bà cụ, hai phòng trên lầu của Bin và Nhi. Thế là những ngày tháng cơ cực đã lùi xa vào dĩ vãng, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi. Nhi không phải đi bán vé số nữa mà chuyên tâm học hành, còn Bin thì vừa học vừa làm thêm nuôi cả gia đình. Thấm thoát đã mười năm trôi qua, đôi vợ chồng già lần lượt mãn phần về với cát bụi. Hai đứa bé của ngày nào nay đã trở thành chàng thanh niên cường tráng và cô thiếu nữ xinh như một đóa hoa.
(Hết chương 1)