Home Truyện Người Lớn Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

TÁM

Nhấc cái ba lô lên, chụp cái mũ cap lên đầu, tôi bước ra cửa. Ngoài sân chiếc xe đã nổ máy chờ sẵn, giống cái nheo nheo mắt đứng cạnh cửa xe với chiếc quần jean, áo thun trắng có chữ FCUK ở ngực. Đôi môi mỏng mím lại, kéo dài ra thành nụ cười chào tôi. Ngực hơi ưỡn lên, thách thức sự ham muốn. Dấu vết truy hoan điên cuồng đêm qua đã không còn, tinh lực của tôi như thêm năng lượng cho giống cái, tô thêm màu hồng trên mặt, tăng thêm sự quyến rũ. Giống cái trông lại đã sẵn sàng.

Lắc lắc đầu như gạt đi hình ảnh khơi gợi trước mắt và sự mệt mỏi còn xót lại sau đêm qua, tôi quả quyết đi đến của sau, mở cửa và chui vào. Giống cái cũng chui vào theo. Một cảm giác đeo bám làm tôi thấy hơi khó chịu. Tôi hơi gằn giọng:

– Làm gì?
– Chuyển hàng.

Giống cái trỏng lỏn.

– Không cần.
– Nhiệm vụ.

Anh lái xe rồ ga vào số và xe đi ra cổng. Cảm giác trống rồng vẫn đeo bán từ khi tôi thức dậy, nó làm tôi thấy mọi thứ xung quanh dường như không có thật, tôi đang lơ lửng ở đâu đó. Thở dài một cái, để tống ra cảm giác bất lực, tôi ngả đầu ra đàng sau và kéo cái mũ úp vào mặt. Tôi đang về gần đến sự thật lớn nhất trong đời mà tôi biết dù sự thật thế nào, cùng luôn là nỗi ám ảnh của tôi.

Với sự trống rỗng quẩn quanh, tôi không nói câu nào, giữ nguyên bộ dáng cho tới khi xe dừng lại. Kéo mũ xuống, tôi hé mắt nhìn giống cái mở cửa, bước xuống, ngoáy ngoáy mông đi vào trong. Công ty tôi dù là nhà nước, nhưng đã làm các dự án phi chính phủ từ rất sớm và bây giờ làm đối tác cho các công ty nước ngoài, nên quy trình cũng rất hay. Chúng tôi đi làm, không bao giờ phải lo lắng đến vấn đề sinh hoạt đi lại, sẽ có người và đại lý chịu trách nhiệm hết. Giống cái làm thư ký, thường chỉ lo cho Sếp, nhưng hôm nay ngoại lệ lo cho tôi. Tôi không nghĩ đây là Sếp ưu ái, hẳn do giống cái chủ động. Giống cái chắc đã coi tôi là đồ đạc của mình cần quan tâm. Kệ! Với tôi gì cũng tốt, giống cái là nơi tôi phát tiết điên cuồng bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, thế là đủ.

Giống cái quày quả đi ra, tay cầm cái vé bước lên xe, đóng cửa. Xe lại tiếp tục đi. Đến sân bay, tôi bước xuống và đi thằng vào trong chỗ quầy làm thủ tục. Cảm giác trống rỗng như rút hết tinh lực của tôi, tôi ủ rũ đứng cạnh giống cái chờ đến lượt mình. Giống cái nhìn tôi với anh mắt quan tâm, rồi đẩy tôi ra chỉ về cái ghế dài phía sau. Tôi chuyển người, lầm lũi bước về cái ghế, thả phịch mình xuống và ngây người.

Tấm vé trắng phất phơ trước mặt kéo tôi lại. Giống cái đứng phía huơ huơ cái vé. Tôi đứng dậy, cầm lấy tấm vé, tiến về phía cửa an ninh. Quay lại giống cái vẫn đứng sau lưng, giọng tôi khô khốc khàn khàn:

– Về đi. Cám ơn!

Rồi lầm lũi bước vào trong. Lên máy bay, hạ cánh, bắt xe, về nhà diễn ra trong vô thức. Bước vào nhà, thả ba lô xuống, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc, mới giúp tôi phần nào trở lại thực tại. Nhà yên ắng không có ai, bố mẹ tôi đã đi làm, con em chắc cũng đang đi hoặc đánh đu với lũ bạn, bà tôi và con bé giúp việc chắc cũng đã lên chỗ cô chú tôi, hôm trước mẹ bảo bà nhớ cô chú. Lên phòng, tôi vật ra giường, mông lung không biết bắt đầu làm gì. Sự mông lung ngày một lớn, dần dần đè trĩu nặng tâm trí tôi, bóp nghẹt buồng phổi tôi và làm tôi khó thở. Vùng dậy, ra hành lang, tôi rít một hơi thuốc. Cú rít mạnh làm tôi ho sặc sụa, nước mắt chảy giàn giụa. Và nước mắt vẫn không ngừng. Nước mắt như gột rửa đi tấm màn mà tôi đã lừa mình thêu dệt để phủ lên tình cảm tôi dành cho em, để dấu em đi, để tôi dấu sự mềm yếu của mình. Nỗi nhớ tràn về như thác lũ, nỗi nhớ em bóp nghẹt trái tim tôi, lòng tôi thắt lại, cồn lên từng cơn và tôi bắt đầu nôn, tôi nôn tất cả những gì trong lòng, tôi nôn mắt đỏ ngầu lên những tia máu, mặt tôi ướt đầy nước mắt. Tôi xụi lơ trên chính những gì mình vừa nôn ra, nhu nhược.

Tôi nặng nhọc đứng dậy, bước vào nhà tắm. Từng dòng nước ấm xả vào người giúp tôi bình tĩnh lại. Nhưng nỗi nhớ còn nguyên, chiếm mọi không gian ngõ nghách trong người tôi. Thay bộ quần áo khô, tôi bước xuống nhà, dắt chiếc dream của bố tôi ra. Tôi phi đến nhà thằng bạn, thằng anh họ em.

Nó không có nhà. Nỗi nhớ em thôi thúc tôi, đưa chân tối đến trước cửa nhà em, tôi đưa tay bấm chuông. Hồi hộp chờ đợi để nhìn thấy khuôn mặt tỏa sáng của em, được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của em, để cảm thấy hơi ấm tỏa ra trong vòng tay của tôi. Một giây … hai giây … thời gian như kéo dài vô tận, không một tiếng động, cánh của màu xanh vẫn bất động, lạnh lẽo.

Lâu lắm … Tôi thất thểu quay đi. Nổ máy xe và phóng đến quán cà phê sinh viên ngày xưa hay ngồi. Gọi một ly đen đá. Bấm máy gọi thằng bạn, không ai trả lời. Ngụm cà phê đăng nghét chui qua cổ vô vị, rít một hơi thuốc, tôi lặng yên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Thằng bạn gọi lại.

– A lô …

Tiếng tôi như từ nơi xa xăm vọng về. Đầu bên kia cũng ngỡ ngàng yên lặng, chỉ có tiếng thở ngắt quãng.

– Mày … mày … đang ở đâu?

Thằng bạn ngắt quãng ngập ngừng. Tôi báo nó địa điểm. Giọng nó cuống lên, khẩn trương:

– Mày ngồi đó, đừng đi đâu, chờ tao một lát.

Một lát của nó kéo hàng gần tiếng. Tôi cứ ngồi bần thần đợi. Rồi nó xuất hiện, vội vàng phi con xe lên vỉa hè, và chạy vào chỗ tôi. Nó ngồi xuống, trong tay cầm một phong bì. Nó nhìn tôi, không nói một câu nào. Ánh mắt nó như thương hại, an ủi, như chia sẻ, nhìn tôi trừng trừng. Rồi nó với cốc nước cầm chặt, một tay đưa ra run run, chìa cho tôi cái phong bì.

Cái phong bì dầy cộm, hơi nhàu, nhiều viết sờn như phong bì cũ dùng lại nhiều lần. Tôi run run cầm phong bì, cảm nhận độ dày của nó, nhìn thấy vết hồ còn hơi dính dính trên mép. Tôi run run xé ra, bên trong là bốn tờ giấy khác nhau được gấp gọn gàng, tờ thì như được xé ra từ cuốn sổ tay, tờ thì từ cuốn vở học trò, tờ thì là giấy in.

Tôi rút ra tờ đầu tiên, được viết trên giấy sổ tay. Tôi mở tờ giấy, tờ giấy cũng hơi nhàu, như được mở ra gấp vào nhiều lần, các dòng chữ chi chít, với những vết nước loang làm biến mất những từ xung quanh nó, như những bông hoa lác đác trên mặt giấy.

Dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt. Những khổ chữ được em viết kín 2 mặt giấy, khổ thì ngay ngắn, khổ thì xiêu vẹo. Dòng chữ đầu tiên đập mắt tôi, như chứng minh tình yêu em dành tôi.

“Em yêu Anh”

Mắt tôi nhòe đi, tôi đọc. Toàn bộ là những gì kỷ niệm chúng tôi có với nhau, từ lúc tôi múc gầu nước, cái hôn đầu tiên, những buổi hẹn hò. Đọc hết đến cuối thư. Ầm, như một nhát trùy đánh thẳng vào đầu tôi, mắt tôi hoa lên, lòng tôi đau thắt, sự đau đớn từ tâm khảm, nó lan ra, sự đau đớn xuất hiện ở mỗi tế bào tôi, rút đi sự sống của tôi.

“HÃY THA THỨ CHO EM, EM KHÔNG XỨNG ĐÁNG VỚI ANH. QUÊN EM ĐI”

Nỗi đau vò xé, nghiền nát tôi. Nó bóp mọi tế bào, người tôi gập xuống, mắt tối đen, nước mắt bật ra rơi xuống. Nỗi đau tăng lên đến đỉnh điểm. Tôi gầm lên, cốc loảng xoảng rơi xuống, cái bàn bay lên không. Tôi tóm lấy cổ áo thằng bạn. Và đấm. Thằng bạn nghiến răng, không bật một tiếng kêu rên, kệ tôi phát tiết. Và nó ôm chặt tôi. Tôi xụi xuống vai nó thoát lực. Cả quán nhốn nháo bỗng yên lặng, nhìn 2 chúng tôi (nếu ngày xưa có facebook, giờ có khi ai cũng biết tôi và nổi như cồn trên mạng xã hội J). Nhìn trân trân như 2 con khỉ trong vườn Thủ Lệ.

Nó thanh toán tiền rồi đưa tôi ra xe, đến quán nhậu quen. Chén rượu cay xè chui qua cuống họng, làm tôi tỉnh lại một chút. Sau vài chén rượu, thấy tôi đã tỉnh tỉnh, thằng bạn mới từ từ kể.

Chuyện bắt đầu từ chuyện học cao học của em, như tôi khuyên em để em khuây khỏe khi tôi đi xa. Thầy giáo em, hơn em vài tuổi, người mà chưa bao giờ xuất hiện trong câu chuyện của chúng, người mà em chưa bao giờ nhắc, một kẻ vô danh vô hại như bao người khác đã làm thay đổi chúng tôi, tách chúng ra xa nhau. Thầy giáo thích em, em dịu dàng đáng yêu, bất cứ ai gặp cũng thích, đã tán em mãnh liệt ngay lần gặp đầu tiên. Nhưng em đã có tôi, em bỏ qua mọi người khác, em vẫn luôn dành cho tôi. Hoa, quà, ngồi lì ở nhà em, làm quen bố mẹ em và dùng học thức của mình để đạt được sự tin tưởng của bố mẹ em. Em là người con gái nhu nhược, nghe lời bố mẹ, không dám có sự từ chối thẳng thừng, chỉ lạnh lùng giao tiếp như bao mối quan hệ khác.

Và chuyện xảy ra. Xảy ra vào ngày mà tôi không gọi được cho em, tại buổi liên hoan lớp cao học. Chi tiết tôi không được biết, thằng bạn tôi không biết. Nhưng âm mưu của hắn đã đạt được, đã lấy đi cái thiêng liêng mà trước nay em chỉ dành cho tôi. Em tắt máy, em khủng khoảng, em cắt mọi sinh hoạt xung quanh, em bỏ làm, nhốt mình trong phòng, em bơ vơ lạc lõng chịu đựng. Mắt tôi nhòa đi, tôi thương em, tôi không có bên em để làm bờ vai cho em dựa, để che trở em trước sóng gió. Trong khi đó, tôi lại giận em, đổ lỗi cho em. Tôi không thấy trách em, tôi chỉ giận mình, giận sự ích kỷ của mình, cảm giác có lỗi và áy náy với em vô cùng tận, đến tận bây giờ. Em với chút kinh nghiệm non nót của mình, sự thơ ngây của mình, em thu mình lại, em tự trừng phạt mình, em gậm nhấm nỗi đau một mình, em không muốn nó ảnh hưởng đến tôi. Giá như, nếu em chỉ với một chút ích kỷ, một chút dũng khí, nói với tôi, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Và tôi cũng không phải loại người cổ hủ để không thể chấp nhận em với tai nạn không mong muốn. Tôi cũng đã hơn một lần lừa dối em.

Hậu quả của việc đó, em có thai và với sự lỳ lợm của mình hoặc hắn thật sự thương em, hắn đã đến nhà em, quỳ trước mặt bố mẹ em, quỳ trước em nhận lỗi về mình. Bố mẹ em với sự cổ hủ của mình, với sự quen biết của hắn, sợ sự đàm tiếu của thiên hạ, đã chấp nhận hắn. Và hắn đơn giản đoạṭ được thể xác em.

Và một đám cưới nhỏ vội vã được chuẩn bị. Vì hắn cũng không có gì, ngoài cái mác thày giáo, một căn phòng tập thể được phân. Ngày em cưới là ngày mà tôi say rượu, vùi dập Thư ký. Hẳn có sợi dây số phận vô hình đang kết nối giữ 2 chúng tôi? Đời thật trớ trêu.

Tôi ngồi nghe, thẫn thờ. Trong tôi chỉ còn sự thương cảm, xót xa, áy náy, có lỗi. Tôi dằn vặt sự ích kỷ của mình, vì sự vô tâm của mình. Tôi chưa bao giờ dò hỏi em, chỉ hưởng thụ sự quan tâm của em dành cho tôi. Tôi chưa bao giờ thể hiện mình là chỗ dựa tinh thần cho em, tôi chưa bao giờ thể hiện sựu mạnh mẽ để em tin tưởng dựa vào. Tôi chưa đủ nhạy cảm để em tâm sự những bối rối của mình.

Ly rượu vào cổ, trở lên nhạt nhẽo vô vị. Tôi co mình lại, cố nén sự chua xót vào trong, Tôi ép chặt tay vào ngực để kìm giữ sự đau lòng vào sâu trong tái tim. Mọi cảm xúc của tôi ngắt hẳn với thế giới bên ngoài. Nước mắt tôi chạy ngược vào trong. Tôi bất động.

Thằng đưa tôi về nhà lúc nào không biết. Bố mẹ tôi về hay không tôi không biết. Tôi lên phòng nằm vật mình ra giường, lá thư bóp chặt trong tay. Tôi không đủ dũng khí để đọc các lá thư còn lại. Tiếng con em gái vang lên trước cửa phòng gọi tôi xuống ăn cơm, phòng tối om. Tiếng con em gái vẫn kiên trì giục dã, lê tấm thân hư nhược, tôi xuống nhà. Khàn khàn chào bố mẹ tôi, tôi ngồi xuống cầm lấy bát cơm. Cố tống hết bát cơm khô khốc vào mồm, tôi buông đũa, quay mình lên gác. Bố mẹ ngơ ngác nhìn tôi, con em gái giữ nguyên đôi đũa trong mồm nhìn tôi.

Vật ra giường, nhìn trừng trừng lên trần nhà. Cầm lá thư áp vào ngực, lá thư cộm lên dưới lòng bàn tay. Lá thư nặng dần, đè lên ngực tôi, tôi cảm nhận được sự đau khổ của em khi viết những dòng thư cho tôi. Cảm nhận được sự dằn vặt, đau xót của em khi tiếp tục từng con chữ. Cảm nhận được giọt nước mắt của em rơi trên lá thư. Sự đè nén làm tôi tê liệt, cắt mọi liên hệ của tôi với thế giới xung quanh. Tôi nhắm mắt lại, khuôn mặt đẫm nước mắt của em hiện, sự đau khổ tột cùng trong đôi mắt. Tôi lại đau, nỗi đau sắt lại. Không chịu được tôi lại mở mắt. Và tôi không đủ dũng khí nhắm mắt lại nữa.

Tôi không biết cả đêm trôi qua như thế nào cho tới khi tiếng con em gọi thất thanh ngoài cửa. Tôi nằm yên. Con em sốt ruột, hết đập của, lại hét gọi tôi. Và rồi, nó đẩy xầm cửa lao vào. Nó hét lên, lao vào giường tôi, lay người tôi dữ dội. Tôi quay đầu nhìn nó, thấy đôi mắt hoảng sợ nhưng quan tâm, đã ngân ngấn nước mắt. Tôi cố trở mình dậy, nhét lá thư dưới gối và vào phòng tắm. Trông gương là gương mặt xa lạ, 2 mắt vằn lên những tia máu, trũng sâu vô hồn, hai má tóp lại, râu ria đâm tua tủa, tóc tai xờm lên. Lắc lắc đầu, để định thần lại. Tôi vục một vốc nước áp lên mặt. Tia nước lạnh làm tôi có đôi chút tỉnh táo lại. Đánh răng tắm rửa. Tôi về phòng, con em ngồi yên ở thành giường mắt đăm đăm nhìn vào cái gối, nơi tôi dấu bức thư, vẻ không yên. Tôi tiến đến nhanh, lật gối, nhặt bức thư lên và đẩy nó ra khỏi phòng. Tôi nhét thư vào cuốn nhật ký trong ba lô.

Bước ra khỏi phòng, vẫn thấy con em đứng ở cửa, nó giờ đã cao gần ngang tai tôi, trổ mã, xinh đẹp. Anh em tôi có gien của bố mẹ, nên đều cao to trắng trẻo, ưa nhìn. Mặt tôi trông phúng phính, hơi tròn, trán cao. Con em mặt trái xoan giống mẹ, trán cũng cao, môi hơi mỏng cương nghị.

– Hôm nay bố mẹ giao em giám sát xem có việc gì xảy ra mà ông anh của em thay đổi lạ vậy.

Như để giải thích cho hành động kè kè bên tôi, nó lên tiếng. Ở trong nhà, tôi vẫn luôn là niềm tự hào của bố mẹ, tôi học tốt ngay từ bé, chỉn chu và luôn nghe lời bố mẹ. Con em thì tính cách nghịch ngợm hơn, học hành lớt phớt, nên suốt ngày bị bố mẹ tôi ca cẩm, so sánh với tôi. Nhưng tôi lại yêu nó kỳ lạ, luôn bênh vực nó mỗi khi bố mẹ mắng, bao che cho nó mỗi khi nó nghịch ngợm. Và nó đặc biệt tham tiền, tôi chẳng thấy nó mua sắm gì riêng, ngoài những gì bố mẹ tôi mua cho nó, nhưng nó có thể bớt và tiết kiệm từng đồng tiền chợ mẹ tôi đưa, hay vòi vĩnh trả giá mỗi khi làm gì hộ tôi hoặc khi tôi có tiền. Chắc cũng đây là lý do nó chọn học KTQD.

– Anh em mình đi ăn sáng.

Khi xuống dưới nhà, tôi định đi vào bếp, tiếng con em cất lên. Sau khi ăn phở xong, nó lại rủ đi cà phê.

Ngồi trong quán cà phê nhìn ra đường. Bắt đầu có những cành đào được chở trên xe, tôi đã thấy có những hộp mứt bày trong cửa hàng, gần Tết rồi. Em đã bước vào đời tôi được gần 3 năm.

Ngồi ngoáy ngoáy chiếc ống hút, con em nhìn tôi trừng trừng, để kiểm tra những thay đổi của tôi, tìm hiểu những nguyên nhân thay đổi của tôi. Tôi chỉ yên lặng hoặc lắc đầu trước những chất vấn và câu hỏi của nó. Nó có vẻ hơi tức giật, môi bắt đầu mím lại trước sự ngoan cố của tôi. Đột nhiên nó đứng dậy, bước ra ngoài, tôi không biết nó định làm gì.

Nó quay lại sau một lúc lâu, mắt hơi đỏ như vừa khóc, sự tức giận hiện rõ trên mặt, môi mím chặt. Thế rồi nó đưa tay lên má tôi, sự tức giận dần biết mất, thay vào là sự bao dung, thông hiểu và thương yêu. Hơi ấm từ bàn tay nó truyền vào má tôi, làm tan đi gượng gạo của tôi, tôi thấy mềm mại trở lại. Thấy sự thay đổi trên mặt tối, nó khẽ khàng:

– Em vừa gọi … Em biết rồi. Em chẳng biết an ủi Anh như thế nào. Nhưng em tin tưởng sự mạnh mẽ của Anh, Anh sẽ vượt qua. Anh sẽ tiếp tục tiến lên, hoàn thành các ước mơ của mình. Hoàn thành các kỹ vọng của bố mẹ và sự kính trọng của em. Không gì làm Anh thay đổi.

Đúng. Tôi đã hứa với em, đã xây bao mơ ước với em và em đã tin tôi. Tôi phải tiếp tục, chứng minh cho em thấy tôi vẫn là tôi, hoàn thành những gì đã hứa với em. Tự nhiên tôi thấy nhẹ nhàng hơn, mọi thứ quay trở lại, ngón tay con em vờn trên mặt buồn buồn. Tôi nở nụ cười.

Chúng tôi bước ra khỏi quán, thấy tôi đã trở lại bình thường, tính tham tiền lại nổi lên, nó bắt tôi đi mua đồ. Lại đến cửa hàng ngày trước, tôi và em chọn đồ cho con em. Giờ đã khác tôi, nó và chọn đồ cho nó. Nhìn nó chọn những món đồ mà y như em đã chọn, tôi lại nhớ đến em. Con em cầm túi đồ, mặt hưng phấn, tung tăng ra khỏi cửa. Và lại bắt đi ăn chè, rồi lại mua đồ. Rồi mắt nó chợt sáng lên, quay lại hỏi tôi:

– Này Anh. Nếu em muốn liên lạc riêng tư với Anh với thì làm sao?

Vừa nói, nó vừa nhìn sang cửa hàng điện thoại bên kia đường. Tôi thừa biết, nó có mục đích gì khi hỏi như vậy.

– Mày gọi điện thoại bàn cho Anh.

Tôi giả vờ không hiểu ý nó. Nó lại nói:

– Nhà có mỗi điện thoại bàn, lại mắc thông lên phòng bố mẹ. Làm mà riêng tư được.

Nó có vẻ phụng phịu, và nói tiếp:

– Chỉ có điện thoại riêng của em mới riêng tư được, tặng cho em điện thoại di động đi.

Nó không dùng từ mua, mà từ tặng, làm tôi không từ chối được. Mà tôi cũng biết ơn nó, vì những gì nó quan tâm đến tôi. Tôi quyết định chiều nó, dù biết thế nào bố mẹ cũng lại cằn nhằn, chiều nó quá, nó hư đi. Nó có điện thoại cũng tiện hơn, có gì tôi cũng dễ liên lạc và mắng nó nếu nghe bố mẹ phàn nàn, nó chỉ nghe lời mỗi tôi thôi. Bước sang bên đường, đi dọc cái tủ kính bày điện thoại, nhìn ngắm, so sánh và chọn ngay cái điện thoại vỏ sò xinh xinh. Tôi biết ngay mà, chiếc điện thoại gần đắt nhất trong quầy. Cô nhân viên vừa nhét chiếc sim vào máy, nó giật ngay lấy, chạy ra góc phòng hý hoáy mặc tôi thanh toán. Sau khi xong thủ tục, tôi đi về chỗ nó đang cắm mặt vào chiếc điện thoại. Cốc nó một cái:

– Chưa gì đã dính lấy điện thoại, gọi cho ai đấy? Mày mà sử dụng linh tinh là anh đòi lại đấy.
– Bạn em đã có đứa nào có điện thoại đâu. Em đang học cách sử dụng và lưu số của Anh và bố mẹ chứ.

Nó cãi. Cũng đúng, giờ đã có mấy ai sử dụng điện thoại di động đâu, phổ biến vẫn là điện thoại card và máy nhắn tin.

– Mày tự lo trả tiền dịch vụ nhé. Sim đứng tên mày đấy.

Tôi cảnh cáo nó, may quá mới có dịch vụ trả trước, nếu không tôi lại phải gánh cục nợ này.
Cả ngày lang thang ngoài đường với con em, tôi đã bình tâm trở lại. Tối về ăn cơm với bố mẹ, tôi trả lời hầu hết các câu hỏi của bố mẹ, ngoại trừ những câu hỏi liên quan đến thái độ của tôi hôm qua. Con em thì luôn mồm bảo đó là hiện tượng tâm lý dậy thì của con trai. Bữa cơm qua đi, bố mẹ đã yên tâm về tôi, bố lại dặn dò tôi về những ứng xử, mẹ thì tíu tít dặn dò về sinh hoạt của tôi. Con em thì hỏi về lương của tôi, Sài Gòn có đẹp không. Tôi cốc đầu nó, hứa nghỉ hè sẽ cho nó vào chơi.

Sáng hôm sau, tôi gọi thằng bạn hẹn cà phê và ngỏ ý muốn gặp em. Nó ngần ngừ, rồi bảo, giờ em đã ở bên nhà tập thể và đang mang bầu, xúc động mạnh không tốt lắm, tôi thở dài chấp nhận. Và quyết định vào sớm.

Gọi điện cho em Thư ký thông báo kế hoạch của tôi, Thư ký ngạc nhiên, hỏi lý do.

– Đau.

Tôi trỏng lỏn trả lời. Nghe tiếng cười khúc khích bên kia, hẳn là lại nghĩ đến vết cào trên tay tôi.

Chiều tôi xin phép bố mẹ và hai anh em cùng lên thăm bà tôi. Ngủ lại một đêm, đưa mấy đưa em đi chơi, gửi biếu bà chút tiền ăn quà, rồi anh em tôi lại về.

Bố mẹ hơi bất ngờ vì quyết định vào sớm của tôi, nhưng cũng ủng hộ vì tôi bảo do lý do công việc và cũng thông báo luôn dự định Tết tôi không về. Tôi đưa cho mẹ ít tiền sắm Tết, như hối lỗi vì sự vắng mặt của tôi dịp Tết, Tết thứ 2 rồi. Và đưa con em tiền mừng tuổi trước.

Bỏ lại sau lưng nỗi đau khắc khoải, tôi bước lên máy bay. Tôi sẽ tiếp tục bước.

Bước xuống sân bay, hít căng phổi luồng không khí nóng ấm của Sài Gòn, tôi bước ra ngoài. Nhìn dòng người qua lại trước mắt, tôi chợt nhận ra thế giới dường như bớt đi rất nhiều, xung quanh tôi chỉ còn lại giống đực, giống cái và … Em.

Bên ngoài đợi tôi là Thư ký, vẫn mặc cái áo phông trắng bó phía trên, phía dưới là cáy váy xòe ngắn ngang gối, trông nhí nhảnh. Gật đầu chào một cái, tôi đi thẳng qua Thư ký, Thư ký khoác ngay lấy cánh tay cùng đi ra xe. Thư ký cũng cần bằng con em gái tôi, cũng ngang ngang vành tai tôi.

Nhìn phố xá trượt qua ngoài kính xe, tôi ưu tư im lặng. Không khí trong xe không khác hơn lần trước khi tôi về, không ai nói một câu nào. Có khác chăng, Thư ký đang nghiêng người nhìn tôi chằm chằm, chắc là phân biệt sự khác nhau của tôi lúc đi và về. Tôi không quan tâm, kệ Thư ký ngắm và cũng không cần biết tôi thay đổi ra sao. Tôi vẫn là tôi. Có chăng, tôi thấy mình cứng rắn hơn, quyết tâm hơn, lạnh lùng hơn và đơn giản hơn.

Xe đỗ lại trước sân, tôi bước xuống và tiến về phía phòng mình. Bước vào phòng, Thư ký cũng theo vào. Ba lô vẫn trên vai, bàn tay Thư ký tóm lấy háng tôi, bóp thật mạnh. Tôi đứng yên, nhìn Thư ký đang tủm tỉm, bàn tay vẫn xoa bóp trước quần tôi. Chim tôi cứng dần lên và gồ cao thấy rõ. Thư ký ngồi thụp xuống, tháo thắt lưng, kéo quần tôi xuống, thò tay lôi con chim đã cứng lên. Cúi đầu xuống, thè cái lưỡi ướt át ra, và đánh một vệt lên đầu chim đỏ hỏn của tôi. Cái lưỡi ướt át gửi một tín hiệu sảng khoái lên não tôi, tôi khẽ hừ một tiếng trong cổ. Nhận được được tín hiệu của giống đực, giống cái bắt đầu hưng phấn hơn, ngậm cả con chim và mút. Con chim đã căng lên hết cỡ, nước bọt ướt át và hơi ấm trong mồm đã bao phủ con chim. Mông tôi khẽ hóp lại và đẩy lên nhè nhẹ. Cám giác lửng lơ nơi đầu chim, tôi buông ba lô xuống sàn, và tóm lấy đầu giống cái kéo mạnh. Chim tôi chuồi sâu vào, chạm lên cuống họng, làm giống cái ú ớ. Nước miếng trào qua khóe miệng, chảy thành dòng. Con sướng khoái tăng lên, tôi kéo ra thụt vào hết cỡ, để đầu chim chạm vào tận trong họng, gửi những tín hiệu khoái cảm lên não. Giống cái ghì đầu chịu trận, tôi cứ vào, nước mắt trào ra trên mặt giống cái, mặt đỏ lên. Giống cái dùng hai tay để ghì vào hông tôi, để giữ tôi dừng lại, tạo khoảng trống hít thở, nhưng không buông chim ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đám lông của tôi. Ngừng một lát, đầu lưỡi lại cuốn đầu chim, vuốt ve lên từng nếp gấp bao quy đầu, lướt qua đầu chim. Cơn sướng tăng lên, tôi bắt đầu giữ đầu giống cái và nhịp, từng tiếng ọc ọc vang lên. Tôi vẫn nhịp và cơn sướng bùng lên não, tôi hóp mông lại co rút và phóng thẳng toàn bộ vào mồm giống cái. Mồm giống cái phồng lên, môi khép chặt vào thân chim, mắt trợn lên, mặt đỏ bửng. Giống cái vẫn ngậm chim tôi, từng ngụm từng ngụm nuốt vào, mồm từ từ xẹp xuống. Giống cái hít một hơi dài sau khi nuốt hết đám tinh trùng trong miệng, tiếp tục mút hết chút tinh còn lại trong chim. Chim tôi xìu lại, mềm mềm. Giống cái vẫn bám lấy chim, lưỡi vẫn vờn khắp thân chim. Dường như không còn gì để nuốt, giống cái há miệng, nhả chim tôi ra, giơ tay lên nắm lấy và cái lưỡi lại tiếp tục quét từ thâm chim, xuống đến đốc, ngậm hai hòn bi nhay nhay. (G/c: từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng dùng từ thường dùng nhất để tả các quan hệ tình dục, các quan hệ sau này của tôi, đều xuất phát từ nhu cầu nhục dục).

Tôi đã thở lại bình thường. Giống cái lại kéo quần tôi lên, kéo khóa, cài thắt lưng, đứng dậy:

– Thưởng cho vì vào sớm.

Ngón tay giống cái hất vào cằm tôi, nói ra.

– Cám ơn

Tôi nói. Đó là lời cám ơn thực sự. Giống cái thực sự giúp tôi giải tỏa nốt những khúc mắc còn lợn cợn trong lòng.

Giống cái cúi nhặt ba lô của tôi, treo lên mắc. Tôi thản nhiên cởi quần áo, mặc vào bộ bảo hộ lao động. Đội mũ, lấy cuốn sổ trên bàn quay người ra ngoài, trong khi giống cái đang kiểm tra tủ lạnh của tôi. Tôi biết, tối về tủ lại đầy nước, bia và hoa quả.

Bước xuống công trường, những cái bắt tay, cái ôm, lời chào hỏi của anh em, làm tôi thấy phấn chấn trở lại. Cuộc sống thường nhật trôi qua, tôi vẫn làm việc cật lực, công việc đã đến giai đoạn chạy thử, tiến độ vẫn màu xanh. Giống cái vẫn chăm sóc tôi tự nhiên, tủ lạnh luôn đầy đồ, suất ăn luôn sẵn sàng khi tôi đến căng tin, bình cà phê luôn trên bàn tôi mỗi sáng. Vẫn đến phòng tôi làm thiên chức giống cái, vẫn lặng lẽ nghe lời mỗi khi tôi đòi hỏi, vẫn chủ động đè tôi ra mỗi khi cơn nứng dâng trào. Mọi nơi, từ giường, bàn làm việc, nhà tắm, đằng trước, đằng sau, cưỡi ngựa. Vẫn nuốt sạch tinh trùng và cần mẫn lau dọn sau mỗi cái chớp nhoáng. Tôi có mọi thứ, trừ nỗi đau vẫn âm ỉ bên trong. Và 4 lá thư, tôi vẫn chưa đọc lại một lần, vẫn được ấp trong cuốn nhật ký. Tôi dừng viết nhật ký.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*