Home Truyện Người Lớn Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

BẢY

Giai đoạn 2 của dự án lớn hơn chúng tôi tưởng, vì sự tự tin của Sếp, ngoài lắp đặt hệ thống phụ trợ thiết yếu như cũ, chúng tôi nhận thêm cả phần làm nền móng cho khu vực thiết bị phụ trợ, công việc mà công ty chưa nhận bao giờ. Công ty điều động thêm 2 tổ và thuê thêm người, chúng tôi có 4 tổ, mỗi tổ có số người gấp đôi so với giai đoạn 1. Tôi vẫn làm tổ trưởng, và lại phải căng người cho công tác nền móng mới mẻ và xắp xếp nhân sự nhiều hơn. Tôi bù đầu suốt ngày, điều chỉnh từng % tiến độ, điều động nhân lực từng giờ … Quay cuồng.

Cũng may, công việc cũng tạm gọi xuôn xẻ, khi nền móng chỉ chậm 2 tuần. Trong suốt thời gian này, da tôi xạm lại, đen chũi, người sắt lại, tóc bù xù nhưng rắn rỏi cương nghị hơn. Và đặc biệt, Sếp khen có uy hơn, chỉ huy nhuần nhuyễn hơn. Cũng bõ công phấn đấu.

Tôi vẫn nói chuyện với em hàng ngày, lời thủ thỉ của em ru tôi vào giấc ngủ.

Thiết bị giai đoạn 2 bắt đầu về nhiều, chúng tôi lại như con thiêu thân lao vào công việc. Và rồi chuyện xảy ra …

Tha tấm thân kiệt sức, tôi quang người lên giường, như thói quen thường ngày, tôi bấm nút gọi em. Máy bận chỉ có tiếng tút … tút … vô cảm vang lên. Bấm mấy lần không được mệt quá, tôi thiếp đi. Ngày hôm sau thấy bần thần bứt rứt, thiếu thiếu. Nhưng rồi công việc cuốn đi, tôi qua hết 1 ngày. Đêm về, tôi lại bấm, vẫn tiếng … tút … tút … vô cảm vang lên. Cảm giác bất an trào lên.

Ngày hôm sau như người mất hồn, tôi vẫn làm việc, nhưng thẫn thờ cả ngày. Vừa hết giờ tôi lại bấm gọi em, vẫn tút tút. Điên cuồng, tôi gọi cho thằng bạn, hỏi tình hình em thế nào. Nó không nói gì, nói chắc do điện thoại hỏng, hoặc em đi công tác và khuyên tôi bình tĩnh. Tôi gầm nên trong điện thoại bắt nó sang nhà em, nó ậm ừ ậm ừ rồi bảo tôi chờ.

Hàng ngày tôi vẫn làm việc, nhưng sự bất an ngày càng tăng, tôi liên tục gọi thằng bạn, vẫn chờ với muôn vàn lý do tao đang đi công tác, chưa sang được, hoặc bên nhà không có ai …. Tôi biết chắc chắn xảy ra việc, sự bất an thường trực. Tôi nghĩ đủ tình huống xảy ra rồi lại lắc đầu phủ nhận, tôi biết dù bất cứ tình huống gì xảy ra với em, tôi sẽ là người em thông báo đầu tiên.

Sau một tuần, với nỗi bất an ngày một lớn, tôi rạc đi, hốc hác, mắt trũng xuống, râu mọc tua tủa. Tôi quyết định xin Sếp nghỉ mấy ngày về thăm nhà. Lấy lí do, nhà có việc, thấy Sếp ậm ừ, tôi nghĩ cũng an tâm vì chỉ nghỉ mấy ngày. Tôi quay lại làm việc. Hết giờ, về chuẩn bị đồ đặc, chạy lên phòng thư ký để lấy giấy nghỉ phép, thì em thư ký thông báo Sếp đi công tác đột xuất chưa ký. Ôm bụng hoài nghi tôi về. Lại gọi điện tra tấn thằng bạn. Nó cũng bắt đầu bực với tôi, gắt lên.

– Nam nhi trai tráng đại trượng phu, trời sập cũng phải bất động, ông làm gì mà cứ nhắng lên vậy. Có gì tôi sẽ gọi báo cho ông.

Cay thằng bạn, cùng với nỗi bất an, nỗi hoài nghi. Tôi bắt đầu giận em, giận em bội bạc vô tình, đổ mọi tội lỗi lên em. Và tự nhiên thấy nhẹ nhàng hơn dù còn cay đắng, tôi quyết định quên em và cắt hẳn liên lạc với thằng bạn thôi, tôi cũng giận nó rồi. Tôi hùng hục lao vào công việc. Và tất nhiên người vui nhất là Sếp tôi, vì tổ tôi luôn hoàn thành công việc vượt mức và còn sang giúp các tổ khác. Lại mấy tháng trôi qua, tôi cũng nguôi ngoai dần, đỡ vấn vương về em hơn, dù đêm về em vẫn hiện trong những cơn mơ. Giai đoạn 2 cũng sắp hoàn thành, lại vào dịp cuối năm, Sếp cho anh em xả hơi liên hoan. Được Sếp khen tại bàn nhậu, tôi nhận không biết bao lời chúc, cùng những ly rượu.

Chuếnh choáng hơi men, tôi ra ngoài hút thuốc. Vừa loạng choạng bước ra sân, một bóng trắng lao sầm vào tôi. Do rượu say, không giữ được, như phản xạ tôi tóm lấy bóng trắng và ngã rầm ra đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng hét Á … Á .. rất to. Tôi đập đầu xuống sân đau điếng, tay vẫn tóm chặt bóng trắng. Bóng trắng vùng ra, nhưng chắc do sợ hoặc tôi tóm chặt quá, mất đà đổ ập lên người tôi. Như phản xạ tôi giơ tay kia ra tóm, tóm chặt. Một cảm giác mềm mềm ấm ấm truyền đến và tôi bóp. Kệ bóng trắng dãy dụa ú ớ, tôi cứ nhào lặn hưởng thụ, cảm giác áp suất máu tăng lên cộng với rượu. Tôi bất kể, tôi vật bóng trắng xuống, mà tôi đã biết là giống cái, chồm lên và đè lên bụng, hai tay điên cuồng bóp xé nhào lặn. Tiếng vải rách, tiếng ú ớ uất nghẹn, sự dãy dụa bên dưới, càng làm con thú tôi tăng lên, tôi đè người lên bóng trắng, và điên cuồng hôn cắn. Cảm giác đau trên môi truyền đến, ngày một mạnh, tôi dằng ra và thấy vị mặn trong mồm. Và bốp, má tôi bỏng rát, lại thêm vị mặn trào ra, mắt tôi hoa lên, cảm giác đau từ môi và má giúp tôi dần dần tỉnh táo lại. Tôi nhìn bóng trắng, giật thót mình … em thư ký của Sếp tôi. Tự nhiên tôi hết cảm giác say rượu, đầu trống rỗng, ngu ngơ. Và tôi cười, cười thật to, cười như muốn phát tiết tất cả kìm nén bực bội trong lòng. Cười kệ em thư ký đang chuyển từ trạng thái giận dữ sang trạng thái ngu ngơ khó hiểu, mồm em há ra, mắt mở trừng trừng nhìn tôi như quái vật. Cười một lúc, thấy thoải mái lại, tôi cũng chẳng cảm giác gì, cúi xuống hôn lên môi nó, mẹ ơi, nó đau. Tôi trở mình đứng dậy, thản nhiên nói “Xin lỗi!” ráo hoảnh và giơ tay để kéo em Thư ký lên. Em nằm bất động, rồi cũng giơ tay để tôi kéo. Kéo em đứng dậy, tối mới thấy hàng cúc trước ngực đã bong ra 2 chiến, vạt áo bị xé toạc xuống quá nửa, chiếc áo nịt ngực đen lộ ra, 2 bầu ngực trắng nhế nhãi nhô cao vều lên trên bầu áo ngực.

Nhìn em, chẳng thấy nói gì. Tôi quay lưng đi vào hướng căng tin. Mới được vài bước, tôi thấy rầm rầm túi bụi sau lưng. Tôi nghiêng người lé, em thư ký điên cuồng vung cánh tay túi bụi vào tôi, mắt long lên sòng sọc, tóc sổ tung ra. Tôi lé, tôi tránh càng làm cơn điên bùng lên, em lao vào như muốn xe tôi ra từng mảnh. Và tôi bắt đầu sợ, sợ mọi người ra ngoài, sợ cơn điên của thư ký không ngừng được. Tôi lao vào khóa chặt 2 tay, nhấc bổng thư ký lên. Nhưng mà thật sai lầm, cơn điên của đàn bà bùng phát chẳng có kết thúc. Thư ký bắt đầu đạp chân, vào chân tôi, tôi trân người chịu trận, chỉ cố bước lùi. Thư ký càng dãy dụa mạnh hơn, tôi càng thít tay chặt hơn quanh vòng eo, ép tay thư ký vào ngực, để hạn chế khả năng tấn công. Thấy chân không hiệu quả, thư ký bắt đầu dùng răng. Do bị tôi bê lên, đầu thư ký ngang trán tôi. Và tóc tôi bị nhổ, tê rần cả da đầu. Thư ký cắn tóc tôi, và hất đầu ra đằng sau, mỗi cái hất, tóc tôi đứt vài sợi. Không còn chỗ lui, cơn giận tôi bùng lên. Thôi thả tay ném thư ký ra xa. Thư ký lại như con chó điên lao vào tôi. Cơn điên tôi cũng bùng lên, tôi dang thẳng tay và tát bốp vào má thư ký. Thư ký sựng lại, ngơ ngác và bắt đầu ôm mặt khóc. Bất lực tôi đứng nhìn thư ký khóc. Một lúc vẫn không ngừng, tôi rút thuốc ra, ngồi bệt xuống và bắt đầu rít. Bỗng nhiên, cảm giác chán chường ùa về, tôi như người đứng giữa đêm đen, cô đơn lạc lõng. Và nước mắt chảy ra, chảy xuống mặt, dập tắt điếu thuốc trên môi. Khóc không có tiếng, nhưng nước mắt cứ tràn ra.

Một bàn tay trắng giơ ra trước mặt tôi, xoa lên đầu tôi như an ủi. Bàn tay ấy nắm lấy tay tôi, kéo dậy. Và rồi bàn tay ấy không buông ra, mà tiếp tục kéo tôi về phía khu nhà ở. Tôi bước theo vô thức, mắt nhòe đi nước mắt. Bàn tay dẫn tôi đi, mở cửa phòng, kéo tôi vào. Tôi vô thức tiến về bóng trắng to to góc phòng, mà tôi cho là giường, đổ người xuống. Một mùi thơm xộc vào mũi làm giảm đi sự bức bối trong tôi và cơn buồn ngủ ập đến.

Chợt choàng dậy sau cơn ác mộng. Mồ hôi toát ra đầm đìa, miệng khô khốc. Tôi nhoài người với lên cái tủ đầu giường quen thuộc. Khoảng không. Khửu tay truyền đến cảm giác ấm mềm mại. Tôi dụi mắt nhìn sang, dưới ánh sáng mờ mờ, tôi thấy một bóng cũng trắng nằm cạnh tôi. Đầu óc chuếnh choáng lâng lâng. Tôi nhỏm dậy. Bóng trắng, cựa quậy và cũng nhỏm dậy. Tiếng tôi khàn khàn, khô rít phát ra:

– Nước

Bóng trắng đứng hẳn dậy đi về phía góc phòng, tôi nghe tiếng rót nước. Một bàn tay mát lạnh, cầm tay tôi và dúi cốc nước vào. Tôi ngửa cổ uống một hơi, dòng nước mát chảy qua cổ họng, mang cho tôi một chút cảm giác thoải mái và tỉnh táo. Đưa trả lại cốc, tiếng tôi khàn khàn phát ra từ cuống họng:

– Cám ơn

Bóng trắng quay lại, và ngồi trên giường. Tôi cũng ngồi ở mép giường bất động. Không gian đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ nhẹ của bóng trắng và tiếng thở rin rít của tôi. Như không chịu được bất động kỳ lạ, bóng trắng vươn tay đặt lên vai tôi và kéo tôi xuống giường. Cảm giác mát lạnh từ đôi tay truyền qua vai tôi, truyền vào mạch máu, như thổi đi những ứ đọng, lọc sạch những cảm giác tiêu cực, chỉ còn giữ lại những cảm xúc nguyên thủy nhất. Và tôi thấy nóng, nóng từ trong nóng ra, nóng thổi qua da, nóng truyền trong mạch máu, nóng đến bức bối.

Như con thú, tôi gầm khẽ trong cổ, vùng lên vật bóng trắng xuống, dang hai chân đè lên bụng. Và điên cuồng xé, xé mọi thứ ngăn cản tôi đến với cảm xúc nguyên thủy nhất. Thân hình trắng nhễ nhại hiện lên, tôi điên cuồng lao đến hai chấm thẫm thẫm trên nền trắng. Há to miệng và nút, bàn tay chụp vào bên kia, nhào nặn, cấu véo. Bóng trắng nằm yên, như chịu trận. Tôi quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ chăm chú vào cảm xúc nguyên thủy của mình. Tôi vẫn nút, vẫn cắn, nắm bóp véo. Chuyển mồm sang bên vú kia, tôi đưa tay xuống giật mạnh mảnh vải con con còn sót lại. Tôi ngửa người lên, vươn tay miết xuống dưới. Những sợi lông lạo xạo, gợn lên dưới lòng bàn tay buồn buồn. Tiếp theo, hơi ấm âm ẩm phả lên lòng bàn tay. Tôi tự nhiên điên lên, như bò tót thấy tấm vải đỏ. Cảm giác tức giận bùng lên trong não. Tôi điên cuồng cởi quần của mình, con chim bật ra, cương cứng. Chuyển tay lên, đè vào cổ bóng trắng, tôi chuyển thân, đè nên và dùng đầu gối banh 2 đùi bóng trắng, tôi ép hông vào tách bẹp 2 đùi ra, chĩa chim vào thẳng mục tiêu và ép hông xuống. Khô và khít, ngăn chim tôi tiến vào. Nhổ bãi nước bọt vào tay, phết lên thân chim và đầu bướm. Tôi lách chim vào từng tí, lại rút ra, lại đẩy vào. Từng chút một, tôi thấy độ ấm bao lên chim tăng dần và chim chạm đáy không tiến thêm được. Tôi rút ra dọng vào, bướm khô, làm tôi thấy bắt đầu rát trên thân chim. Tôi dừng một chút, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nhịp hông khe khẽ, nhẹ nhàng. Thay đổi động tác, tôi thấy dễ chịu hơn, chim bắt đầu chuyền đến sự sướng khoái khi cọ sát. Tiếp tục đi vào, tôi bắt đầu cảm nhận độ nóng tăng dần, cảm nhận sự trơn trượt tăng lên. Làm cho tôi đâm vào rút ra dễ hơn, tôi bắt đầu tăng nhịp, thúc vào nhanh hơn mạnh hơn. Cảm giác được hơi lạnh tại cuống chim mỗi lần rút ra, và tiếng lép nhép tăng dần, như kích thích sự hưng phấn của tôi. Tôi bắt đầu nhấp điên cuồng, buông thả. Và tiếng gừ gừ càng ngày càng to, chân bóng trắng bắt đầu co lên. Tôi vẫn điên cuồng thúc hết chiều dài của chim, chạm vào đáy bướm, dội lên đầu chim. Bóng trắng dưới thân càng dãy dụa mạnh hơn nữa, hai chân giờ đã giơ lên quặp chặt lấy lưng tôi. Tiếng gừ gừ phát ra như tiếng mèo động đực và những câu vô nghĩa bắt đầu xen lẫn. Bàn tay đã đưa xuống, miết lên đầu bướm, cọ lên thân chim. Tôi điên cuồng thúc, thúc ngập chim, thúc đụng thủng đáy. Tiếng va đập, tiếng lép nhép hòa nhau như trống trận thúc giục. Và câu vô nghĩa cùng cũng trở lên điên loạn hơn, to hơn, chân quặp mạnh hơn. Trong thôi cũng không có cảm giác chinh phục, thụ hưởng, sự hưng phấn đơn thuần là phát tiết của con đực lên giống cái. Thành bướm co bóp dữ dội, người lắc lưu điên cuồng, và tay giờ đã bấu chặt lấy tôi, cào xước.

– Ahhh … Raa…..

Tiếng kêu thét ngân dài của giống cái, cái bướm co thắt phun ra dòng nước nóng, ngón tay cấu vào để lại một hàng vết xước trên tay tôi bỏng rát. Tôi vẫn chưa giải thoát, vẫn thúc cật lực. Giống cái rung lên sau mỗi cái thúc của tôi, nhưng yên lặng. Trước mắt tôi chỉ có màu đỏ, màu của điên cuồng, màu của bản năng. Giống cái lại cất tiếng rên khẽ, như làm thẫm thêm màu đỏ, làm tăng sự điên cuồng. Người tôi rung lên, cơ lưng co lại, mồ hôi chảy thành dòng trên người tôi, ướt đẫm áo trên người tôi. Giống cái càng rên to hơn. Mạch máu tôi bắt đã căng lên hêt sức, đang dồn toàn bộ năng lượng xuống con chim đang miệt mài đâm vào rút ra. Và tín hiệu giải thoát bỗng xuất hiện truyền từ chim lên não, tôi chân người, thúc cú sâu hút vào bướm, các cơ căng lên và xuất. Bao nhiêu kìm nén, bực bội theo cú xuất này tổng thẳng vào bướm, đánh lên thành đáy bướm. Giống cái cũng giật người lên giãy dụa, mắt trợn lên, mồm há kèm câu tiếng hét AAAAAAA ….. Cơn co giật qua đi, người tôi thoát lực, tôi đổ vật xuống giường. Và thiếp đi.

Em bay phía trước lửng lơ, tôi chới với đuổi em. Tôi hụt hơi, tôi ngã, em vẫn bay đằng trước. Tôi bất lực đứng lại, nhìn em bay lên cao, lên cao. Tôi khóc, giọt nước mắt rơi xuống ấm ấm….

Tôi choàng tỉnh giấc. Cảm giác ấm ấm tăng dần, chim tôi đang được bao lại bởi sự ấm áp, ướt át. Cố mở to mắt, tôi thấy chỉ thấy bóng trắng đang nhấp nhô đầu xuống chim tôi. Mông trắng cong vểnh lến hướng về phía tôi. Tôi giơ tay định với tới mông, cánh tay nặng chịch, rơi xuống giường. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm truyền từ chim lên. Cảm giác tê tê buồn buôn sinh ra từ đầu chim khi cái lưỡi đánh lên. Ngậm vào, nút sâu, cuốn lưỡi và buồn là những gì tôi cảm nhận được ở chim. Chẳng có cảm giác gì hưng phấn mang lại, nhưng hơi ấm mang lại sự dễ chịu, ru lại cơn ngủ của tôi. Và tôi lại thiếp đi.

Hấp háy mắt để làm với ánh sáng trong phòng. Tôi vùng dậy, căn phòng bố trí tương tự như phòng tôi. Chỉ có chiếc giường to gần gấp đôi giường tôi, được trải tấm khăn trắng xộc xệch. Giữa giường có một đám ướt sẫm màu, trên phủ một đám lợn cợn. Với lấy cái quần vắt trên thành giường, tôi mặc vào và đi ra cửa. Ánh nắng đã chan hòa, tôi nheo mắt để dịu đi ánh sáng, xác định phương hướng rồi đi về phía phòng của mình. Chui vào nhà tắm, tôi đứng yên cho nước nóng xả từ trên đầu xuống khắp người. Hơi ấm của nước làm tôi thấy dễ chịu, cảm giác lợn cợn khó chịu giảm đi nhiều, tôi tỉnh táo lại. Cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người, tôi gội đầu, rồi xả tắm, kỳ cọ mọi ngóc nghách trên cơ thể, kỳ đến làn da đỏ ửng lên, lỗ chân lông mở ra, cảm giác sảng khoái bắt đầu trở lại.

Thay bộ quần áo bảo hộ, tôi tiến về căng tin. Ăn tô mỳ bò và bốn quả trứng luộc, pha ly cà phê bỏ vào bình. Tôi lững thững lên công trường. Vừa qua nhà chỉ huy, tiếng anh điện gọi với theo:

– Này … vào phòng Sếp gặp nhé. Tìm từ sáng.

Bỏ đôi ủng ngoài cửa, xỏ vào đôi dép vải. Tôi bước vào phòng Sếp. Em thư ký, ngồi sau bàn làm việc, mím môi lườm tôi, khi tôi bước vào. Trên mặt em, vẫn còn vết đỏ, in đúng hình bàn tay tôi. Tôi bật cười, mặt em đanh lại, tay giơ ra như lại muốn lao vào xé xác tôi. Tôi tiến lại, từ từ vén tay áo lên, từng vết cào vẫn còn rớm máu đỏ hiện lên trên cánh tay. Mặt em giãn ra, hạ tay xuống, hình như có chút màu đỏ xuất hiện trên mặt em. Em nhẹ giọng:

– Cho chừa. Vào nhanh đi Sếp đang đợi đấy. Cẩn thận nhé.

Mở cánh cửa phòng Sếp, tôi bước vào. Sếp ngẩng đầu nhìn tôi trừng trừng, sau đó đưa ánh mắt xuống chân tôi, rồi lại nhìn lên. Da gà tôi nổi lên lành lạnh dưới anh nhìn soi mói của Sếp. Sếp bỗng cất giọng lạnh tanh:

– Hôm qua cậu đã làm gì?

– Hôm qua em uống rượu cùng mọi người mà. Say quá!

– Cậu khai thật đi! Hôm qua về sớm hơn làm gì?

– Em về … ngủ

Sếp lại yên lặng nhìn tôi, ánh mắt soi mói.

– Cậu vẫn không nói thật. Vết đỏ trên má con bé Thư ký là gì?

Tôi lúng túng. Chắc con kia lại mách lẻo. Tôi lý nhí:

– Dạ, em tát.

Sếp đứng dậy, đi ra bàn uống nước, nhấc bình trà, rót vào hai chén.

– Cậu ngồi xuống đây.

Tối ngồi xuống ghế Sếp chỉ:

– Uống nước đi. Dạo này thế nào? Có nhớ nhà không?

Ơ … tôi hơi đơ, vì Sếp không hỏi chuyện con bé Thư ký nữa.

– Dạ cám ơn Sếp. Em vẫn tốt ạ. Xa nhà thì lúc nào chẳng nhớ, Sếp.

– Đợt này cũng đã bớt việc. Tôi cho cậu về phép 2 tuần.

Tôi ngây người ngạc nghiên và cũng chần chừ không muốn về. Tôi thấy sợ. Tiếng Sếp lại thủng thẳng cất lên:

– Đợt trước không cho cậu nghỉ, một là công việc quá nhiều, hai là nhìn bộ dạng cậu chắc lại bị thất tình. Thanh niên trai tráng, ai lại bị chữ tình quấn thân, quá tầm thường. Đàn ông, phải xếp sự nghiệp lên đầu, những cuộc tình chỉ như thêm hoa cho chí trai thôi. Cậu rất tốt, rất nhanh tỉnh ngộ. Lần này cho cậu về, coi như phần thưởng.

Tôi lí nhí cám ơn Sếp. Cũng chẳng biết nói có ý gì. Sếp lại thủng thẳng:

– Cậu lần trước nói dối tôi. Làm tôi hớ với ông cụ ở nhà về lý do cậu xin phép.

Tôi lại ngớ thêm lần nữa, chưa bao giờ thấy bố tôi nới chuyện gì về Sếp.

– Ngạc nghiên hả. Ngày xưa tôi và bố cậu học chung một trường bên Tiệp, chỉ khác nhau khóa và chuyên nghành.

Hóa ra là vậy. Chẳng biết vụ tôi chọn vào Công ty, có phải là thừa hưởng nhân quả của các cụ không.

– Cái T nó cũng vất vả. Bố nó học chung cấp 3 với chú, sinh ra nó mẹ nó bị hậu sản qua đời, khi nó đang học cấp 3, bố nó cũng theo mẹ. Chú thương nó, nhận về làm con nuôi. Nó lấy chồng cũng sớm, nhưng chồng bội bạc. Nó chán đời, chú mới đưa nó vào đây cùng. Tính con bé không được dịu dàng, hơi ngang và bướng. Nếu có va chạm thì bỏ qua cho nó. Chứ tát nó như vậy, còn ra gì con trai.

May quá, vậy con bé chắc cũng dấu, không nói hết. Mà trông còn trẻ hơn tôi, thế cũng đã qua một đời chồng.

– Vâng. Cháu cũng không nhớ nguyên do. Tại hôm qua say quá. Nãy cháu có xin lỗi rồi.

– Chú nhắc vậy thôi. Mà nó còn nhiều tuổi hơn cháu, đáng nhẽ phải ra dáng chị chứ.

Tôi làm phi công à… Kệ, hình như cũng vẫn còn ngon lắm, nhìn chắc không già hơn tôi tí nào. Khỏi gọi chị nhé.

– Vâng. Cháu cám ơn chú. Cháu sẽ thu xếp công việc và làm giấy phép nghỉ phép. Giờ cháu xin phép xuống công trường đây.

Uống ực hết chén nước, tôi chào chú đứng dậy ra khỏi phòng. Thư ký mắt hấp háy nhìn tôi tò mò:

– Có sao không?

– Không. Chú chỉ hỏi, sao giờ chúng mày mới quan hệ với nhau?

Tôi cợt nhả, Thư ký nhìn tôi, mắt trợn tròn:

– Làm sao mà biết được?

Tôi phá lên cười:

– Đùa đấy. Sợ bắt đền à?

– Hôm qua ai cưỡng bức người ta trước? Báo hại, giờ đi vẫn đau ở hông.

– Vậy ai lên những hai lần? Ai cào xước tay?

– Xì…… Tưởng đấy mà thơm bơ.

Tôi cười sảng khoái, quay người bước đi. Chú nói đúng, đàn bà chỉ là vật ngoài thân, thích thì chơi. Mở cửa, cúi xuống xỏ chân vào dầy.

– Này! Cầm lấy.

Cánh tay cầm cái bình giữ nhiệt đưa ra, tôi giơ tay cầm lấy, mở bình ra. Hương cà phê thơm ngát bay ra từ bình, hương cà phê này chắc chắn từ quán chú Năm ngoài cổng. Chắc sáng sớm, Thư ký ra mua. Đóng nắp lại, tôi nhét bình vào túi hông. Và rút chai cà phê hòa tan, sáng pha ở căng tin cho Thư ký:

– Đây đổi cho ấy này.

Tôi cười ha hả, giơ tay bẹo má và đi thẳng ra công trường.

Sau giờ làm việc, tôi đang lúi húi xem lại đống hồ sơ công trình, có tiếng gõ cửa vang lên. Thư ký đứng trước cửa đưa tôi tờ giấy:

– Đây điền ngày vào đây để mai Sếp ký và đặt vé.

Tôi mở cửa cho Thư ký vào. Tiến về phía bàn, dẹp đống hồ sơ sang bên, với cây bút tôi điền các thông tin yêu cầu vào phiếu và ký. Cầm tờ giấy, tôi xoay người, Thư ký đứng nghiêng người nhìn tôi. Cái áo ba lỗ trùng xuống, làm tôi thấy rõ cái áo lót màu đen bên trong, cùng đôi ngực căng tròn. Nuốt nước bọt đến ực một cái, tôi đưa tờ giấy cho Thư ký. Thư ký cầm tờ giấy, vẫn đứng yên nhìn tôi trừng trừng. Tôi nuốt nước bọt càng nhiều hơn.

Bỗng Thư ký cúi xuống cắn nhẹ lên môi tôi. Đúng chỗ cắn hôm qua, cơn đau bùng lên, làm tôi chảy nước mắt. Tồi vùng đứng dậy, tóm cái áo ba lỗ, lột phắt qua đầu. Hai tay vuốt ngược cái áo đen lên, úp lên hai bầu ngực to trắng, mềm mại. Kẹp hạt đậu nâu nâu vào giữa 2 ngón tay và day. Tiếng xì phát ra từ miệng Thư ký. Tôi lại càng day tợn, tay kia thìa nhào nắn, xoa bóp. Tiếng hừ hừ to hơn, tờ giấy đã bay xuống đất. Bàn tay ép lên quần tôi, ve vuốt. Sự ma xát của vải quần lên chim tôi, đánh thức bản năng, con chim bắt đầu phồng lên gửi tín hiệu đến sự mơn chớn của giống cái. Giống cái cũng vuốt mạnh hơn, tay kia lần giở thắt lưng tôi, mở khóa quần. Bàn tay đã chui vào trong quần sịp, nắm lấy con chim, vuốt lên vuốt xuống. Hơi nóng từ bàn tay truyền qua, sự mềm mại của da bàn tay, làm con chim tôi cương lên tối đa và chui ra ngoài quần sẵn sàng nghênh chiến. Giống cái ngồi thụp xuống, kéo quần tối xuống đất. Chim tôi cảm thấy sự mềm mại của vành môi chạm lên đầu. Một tay nâng chim, đôi môi hôn dọc xuống đốc, nơi con chim vươn lên từ đám lông. Một tay bắt đầu mơn man hai hòn bi. Đôi môi lại ngược lên đầu chim. Chim tiến vào vùng ấm áp ướt át, có cái lưỡi ngọ nguậy, đầu chim căng lên sau mỗi cái mút. Chim biến thành que kem, toàn thân chim được mút ra, mút vào, nước dãi chảy dọc thân chim xuống đám lông lấp lánh. Tôi cúi xuống nhìn chim ra vào, nhìn cái đầu giống cái dịch ra dịch vào ngày một nhanh. Giống cái đặt toàn bộ tâm trí vào con chim tôi, con chim được cái lưỡi cuốn lấy mỗi lần ra vào. Tiếng chụt chụt vang lên, đầu chim phồng nên, mỗi lần đâm vào má. Hình ảnh đó, đập vào mắt tôi, kích thích thần kinh tôi, mọi giác quan tập trung vào nơi con chim đang được chăm sóc. Chim cương lên giật giật, cảm thấy sắp ra, tôi kéo giống cái đứng dậy:

– Chống tay vào bàn quay mông ra!

Tôi sẵng giọng ra lệnh. Giống cái ngoan ngoãn nghe lời của tôi, chống tay vào bàn, ưỡn mông ra ngoài. Kéo phựt cái quần chun lửng xuống, chiếc xi líp màu hồng bao lấy hai cái mông không to nhưng tròn lẳn, săn chắc. Chẳng thèm kéo, tôi cầm cái xi líp dứt mạnh ra khỏi mông. Vuốt tay xuống dưới háng, nước đã nhoe nhoét ướt đẫm lòng bàn tay. Ép bàn tay, cong các đầu ngón, tôi ép mạnh vuốt ngược lên, cạ qua khe bướm, cạ qua lỗ đít thâm thâm. Lỗ đít nhíu lại, tiếng hít hà phát ra từ cuống họng. Lặp lại vài lẫn nữa, để kéo cơn nứng giống cái lên cao và xác định lỗ bướm. Tôi dướn người, kéo mông lại, đâm mạnh vào. Chim trượt qua lỗ bướm, trượt mạnh vào trong, đâm sầm vào đáy, kèm tiếng bốp của bụng dưới tôi vào mông. Cú đâm gửi một cơn rung qua mông truyền lên thân và đẩy một tiếng aaaaa ra khỏi mồm giống cái. Dừng lại một lát, để cảm nhận cái ấm nóng, trơn ướt, mút chặt của bướm. Tôi bắt đầu ưỡn mông ra vào, ra đến ngoài cùng, để cọ lên nhân bướm, vào đến trong cùng để đâm vào đáy bướm. Nhịp độ đều đều, giống cái bắt đầu rung mạnh hơn, một bàn tay đã đưa xuống day day vào đầu bướm, nước chảy đã chảy dọc theo đùi loang vào quần dưới chân. Nhìn xuống con chim đang ra vào, một vòng nmàu trắng đã bao lấy cổ chim dính vào đám lông, đọng trên 2 cánh bướm thâm thâm xòe cụp vào mỗi khi chim đi vào đi ra.

Tôi gia tăng nhịp, tiếng lép nhép vang lên kèm theo tiếng bồm bộp va chạm của bụng và mông. Hai tay tôi giữ hai bờ mông, kéo vào đẩy ra theo mỗi cái dập. Bồm .. bộp … lép … nhép vang lên liên tục, ngày một nhanh. Nhìn quả mông bắt đầu có những vệt đỏ xuất hiện, tôi càng hưng phấn hơn, nhịp nhanh hơn, người giống cái càng rung mạnh hơn, đẩy tiếng rên to hơn ra khỏi mồm. Tôi giơ tay lên, vỗ mạnh xuống mông, giống cái giật nảy người lên kèm tiếng A…! thật lớn. Tôi càng vỗ mạnh hơn nhanh hơn, cả vùng mông đã đỏ ửng lên. Giống cái quằn quại, nước trong chảy ra thành dòng và giờ chỉ còn âm “AAAAA…!” liên tục. Sự hưng phấn của giống cái, kích thích bản năng con đực, mang đến cảm giác thỏa mãn và khoái cảm khôn cùng. Giống cái rung lên bần bật, chân đã khịu xuống, tôi phải gồng tay đỡ lấy mông, làm điểm tựa để con chim ra vào. Chân giống cái đã hoàn toàn quắp lại. Toàn bộ sức nặng tỳ lên tay tôi, hơi mỏi, tôi đẩy giống cái sấp lên mặt bàn. Tôi gồng mình thúc những cú dứt khoát, khoái cảm bùng lên. Tôi hóp bụng, thốc một cú dứt khoát và cong người tống toàn bộ tinh khí vào trong. Đứng một lát để lấy lại hơi thở, tôi từ từ rút con chim ra ngoài, một dòng nước trắng đục trào ra, chảy xuống, bò dần theo đùi, xuống chân. Giống cái xụi lơ, nửa người vắt trên bàn, 2 chân chùng xuống, phập phồng thở. Tôi kéo ghế, lùi lại và ngồi xuống. Ngắm giống cái đang thiêm thiếp trên bàn, sự sảng khoái chảy tràn trong người. Sung sướng.

Giống cái có da trắng trẻo, mượt mà, chân thon dài mượt, cặp mông không to, nhưng tròn chắc. Lưng dài nhỏ, cần cổ thanh mảnh mềm mại, mái tóc dài đen mượt đến giữa lưng. Khuôn mặt không xinh sắc sảo, nhưng ưa nhìn, duyên dáng. Môi mỏng đỏ hồng. Cánh bướm xòe ra, thâm thâm, nhíu nhíu nhểu ra dòng nước đục. Giống cái của tôi còn dùng rất được.

Mãi không thấy giống cái động đậy. Tôi đứng lên mặc quần, dùng hai cánh tay nâng giống cái lên và bế lại giường. Cởi chiếc quần vướng víu ở chân, tôi đắp chăn lên thân hình trần trụi của giống cái.

Tiến lại gần bàn nhặt tờ giấy lên, trên mặt bàn là 1 đống nước to. Đặng chẳng đừng, tôi vơ nắm giấy ăn, lau sạch. Sắp xếp lại mặt bàn, nhặt hồ sơ để lên ngay ngắn. Tôi bước ra ngoài cửa, hít một hơi thuốc, ngửa cổ lên nhìn trời sao lấp lánh. Ngày kia tôi lại về nhà. Có gì chờ đón tôi đây?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*