Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )
BỐN
Tay cầm gói bánh rán mặn, với bóng hoa hồng trên tay, hẳn là hình ảnh hết sức tương phản khi bước vào quán nước chè gần cơ quan em. Đón nhận một loạt ánh mắt tò mò. Chị chủ quán nổ phát súng đầu tiên, bằng câu trêu: “thằng này hẳn đang tán tỉnh em nào mà đi lại đi theo con đường ngắn nhất đến trái tim qua dạ dày”. Tiếng cười rộ lên, tôi kệ. Gọi cốc nước chè, mắt hóng phía cổng cơ quan em. Vừa hút hết điếu thuốc và chén chè nóng, bóng em thấp thoáng bên bên cổng. Quăng vội tờ 1 nghìn tiền chè tiền thuốc, tôi nổ máy, phi sang đón em. Định bụng chạy qua ngôi nhà hạnh phúc, thì em ngập ngừng nói, chiều có cuộc họp quan trọng, phải về sớm.
Thay đổi kế hoạch, chúng tôi đến quán quen. Gọi tô phở và cà phê vừa ăn vừa nói chuyện. Với đầy hùng tâm tráng trí và tương lai tươi sáng của kẻ vừa có giấy tốt nghiệp, tôi bắt đầu thao thao về những ước mơ và dự định của mình. Em im lặng nghe, thỉnh thoảng cổ vũ tôi. Nào là ước muốn được đi khắp nơi, được bước chân ra nhìn ngắm thế giới. Tôi cứ nói, mà không để ý đến nét lo âu trên mặt em và em càng yên lặng để mình tôi nói.
Buổi trưa qua đi, đưa em trở lại cơ quan với bông hoa tôi mua. Tôi phấn chấn về nhà, làm các bộ hồ sơ xin việc và lên danh sách các công ty mong muốn. Tôi gửi các hồ sơ đi và hồi hộp chờ đợi. Hai tuần sau, tôi nhận được giấy gọi phỏng vấn, gọi là phỏng vấn cho oai thứ thực ra đến xem mặt, chẳng ai hỏi gì ngoài những điều tôi khai trong hồ sơ. Và cuối cùng tôi chọn một công ty nhà nước, nhỏ thôi, nhưng tôi ấn tượng là gặp các chuyên gia mắt xanh mũi lõ ở đó. Và chú Giám đốc nói tiếng Anh như gió với lời hứa hẹn tương lai rực rỡ, cơ hội được đi nước ngoài tu nghiệp công tác.
Công việc của tôi cũng không quá phức tạp vừa sức với chuyên môn, tôi làm cho bộ phận QA&QC cho các máy móc mà công ty lắp đặt cho các đối tác. Phòng tôi có 2 chuyên gia nước ngoài, một người chịu trách nhiệm làm kế hoạch và một người làm giám sát kỹ thuật. Với chút tiếng Anh ít ỏi học ở các TT Ngoại ngữ, học ít trốn nhiều, tôi bù đầu với các tài liệu quy trình kỹ thuật và quyết tâm lao vào học Tiếng Anh. Được cái tôi kiên trì và quyết tâm, y như tính bố tôi. Nên tiếng Anh của tôi lên rất nhanh. Chỉ 2 tháng sau tôi đã có thể diễn giải đầy đủ các quy trình ra tiếng Việt. Và bắt đầu được đi công tác các tỉnh.
Do áp lực công việc, muốn khẳng định mình và tính bướng của mình tôi dành hầu hết thời gian cho công việc. Thời gian dành cho em ít đi, không còn những buổi trưa hàng ngày lao vào nhau như hổ đói, không còn những buổi tôi trốn nhà sau giờ cơm tối để lao vào nhau. Buổi trưa tôi cũng vội vàng, thỉnh thoảng mới đưa em đi ăn nhanh và cà phê chớp nhoáng rồi về. Buổi tối đánh vật với đống tài liệu, có khi đến chín mười giờ mới về nhà. Tôi chỉ có thể vật ra giường và ngủ. Trước khi tôi đi làm, gần như trưa nào, tối nào chúng tôi cũng tranh thủ lao vào nhau. Từ khi đi làm, sau hai tháng, chắc đếm hết 2 bàn tay là cùng. Có chăng là những cuộc điện thoại bàn gọi đến máy chung, chỉ để hỏi thăm sức khỏe, mà chẳng nói được câu riêng tư. Tôi như con thiêu thân lao vào công việc, với những dự định to lớn. Còn em, vẫn im lặng chịu đựng, chẳng phàn nàn.
Những lần đến với nhau, vẫn hồ hởi vồ vập. Và em ngày càng chủ động, chủ động cởi quần áo tôi, chủ động hôn tôi, chủ động dẫn lối cho chim tôi tìm vào bướm em, chủ động cưỡi lên tôi mỗi khi tôi có vẻ mệt. Tôi với sự ích kỷ cố hữu của thằng đàn ông, bỏ qua những cố gắng của em, coi đó là điều hiển nhiên.
Tôi vẫn yêu em, tôi khẳng định. Vẫn nhớ em cồn cào mỗi lần đi công tác tỉnh xa. Vẫn chăm chăm mua quà tại mỗi nơi tôi đến. Vẫn viết thư cho em mỗi ngày khi đi công tác lâu. Nhưng tôi kể chuyện tôi trải qua nhiều hơn là những lời tình tứ dành cho em. Và rồi, cơ hội đến.
Công ty có dự án trong miền Nam, sẽ có một tổ vào trong đó, ưu tiên những người chưa có gia đình. Cơ hội nếu làm tốt sẽ đi được đi tu nghiệp. Tôi đạt đủ các chỉ tiêu, tất cả công việc giao đều hoàn thành vượt KPI và luôn outstanding, tiếng Anh tốt. Và không suy nghĩ, tôi đăng ký đầu tiên. Sau khi xong đăng ký, mới nhớ tới em. Chưa bàn gì với em.
Với tâm thế áy náy, em xin nghỉ buổi chiều, và tức tốc đến cơ quan em. Em rạng rỡ khi thấy tôi và cũng quay vào công ty xin nghỉ buổi chiều. Vội vàng ăn nhanh bữa trưa, chúng tôi lao nhanh đến nhà nghỉ quen thuộc, khách sạn mà tôi với em ôm nhau cùng khóc và sau này là nơi chúng tôi hẹn nhau.
Vẫn như mọi khi, chúng tôi lao vào nhau sau khi cánh cửa đóng lại. Nụ hôn bất tận, tôi ép em vào tường, hôi ngấu nghiến lên môi em. Rồi hôn lần xuống, từng cúc áo cởi ra, bộ ngực ngạo nghễ của em như ngày nào vẫn vươn lên mời gọi, làm tôi chìm đắm trong nó, vùi đầu vào nó, ngậm đến đầu vú đến đỏ lan ra khắp người. Em vẫn rung động dữ dội, với mỗi cái hôn, cái nút của tôi. Tay em vẫn ghì chặt đầu tôi, để tôi chìm đắm trong em. Một tay vẫn vân vê đầu vú đã vươn lên cứng nhắc của em, tôi dần trườn môi xuống phía cái bụng phẳng phiu của em, cái rốn sâu thẳm. Hạ tay xuống, tôi mở cúc quần, nhẹ nhàng kéo xuống mắt cá chân em cùng quần xi lip. Vục mặt chìm đắm vào vùng tam giác nóng bỏng, mà mỗi lần đến gần hương thơm của nó như đốt trụi mọi giác quan của tôi. Hôn lên lớp lông nhung mềm mại, đưa mũi hít sâu hương thơm của em, thè lưỡi vị mật mặn mặn của em và sau đó là tuôn trào ướt xuống hai đùi em, phủ kín mặt mũi tôi. Tôi như kẻ say, vục mặt không biết chán, hôn lên 2 vầng bướm nhô cao trắng nõn, liếm lên cái nhân đã cương lên và đỏ hồng của nó, ngoáy lưỡi sâu vào nghách hang, để khơi thông dòng suối mật và tôi say sưa húp từng giọt. Em dựa người vào tường, tay nắm chặt tóc tôi, như muốn tôi trôn sâu vào đó, từng cơn run rẩy lan tỏa ngày càng nhanh, người em cứng lại. Sự cương cứng như muốn phá rách quần tôi, không nhịn được nữa tôi đứng dậy, em liền nhanh tay cởi thắt lưng, kéo khóa và kéo con chim đnag ngạo nghễ của tôi ra ngoài, vuốt ve nó và đưa vào chỗ con bướm đang chờ đợi. Tôi dướn người lên, theo tay, con chim chui vào nơi đầu nhụy đang tiết mật chờ đợi. Và đẩy nhanh vào, ướt át, chật trội, ấm nóng là cảm giác trên đầu chim tôi truyền về não bộ, kích thích mọi giác quan của tôi mở ra đón nhận. Em ướn người với tiếng hừ dài thoát ra từ cổ, như cổ vũ mời gọi con chim đi sâu vào nơi tận cùng. Tôi đẩy vào, cố vào sâu, nhưng với tư thế quần không cởi, quần em ở dưới mắt cả cá chân, chim chỉ vào một nửa, mật em càng ra nhiều, chim càng trượt. Tôi bế thốc em lên, vật xuống giường, thô bạo lột quần em ra khỏi chân, gác chân em lên vào thúc vào như kẻ nhịn khát lâu ngày. Và thúc, những cú thúc vào sâu tận cùng, nhanh mạnh, chẳng mấy chốc làm tất cả áp suất trong người tôi căng đầy. Và em, là những tiếng nấc không ra hơi, tay trắng bệch nắm chặt ga giường, mắt nhắm chặt và đầu lắc hai bên. Và rồi, những cú thúc nhanh hơn, mạnh hơn, những tiếng nấc liền nhau ú ớ, tôi phóng thẳng mọi áp súc trong người vào em với một tiếng thét dài. Và áp suất chạm vào sâu trong em, cũng làm bật cung bậc dâng trào cao nhất. Em cùng giải phóng tiếng hét của mình, cùng những cơn co thắt sâu trong bướm, dòng chảy nóng bỏng phun ra, trùm qua chim tôi và trào ra ngoài lăn qua khé bướm, tràn qua khe mông, trùm qua lỗ đít hồng và tràn xuống đệm.
Tôi ngả xuống người em, ôm em trong tay, hôn lên mặt em, hút khô những giọt nước mặt trên mặt em. Em mỉm cười rạng rỡ, thật xinh. Khóe mắt em long lanh, vệt chân chim mờ bắt đầu xuất hiện mỗi khi em cười, càng làm cho em thêm vẻ mặn mòi quyến rũ. Lông mi em rung nhè nhẹ, giọt mồ hôi lấm tấm trên đỉnh mũi, đôi môi hồng chúm lại … Em ngày càng quyến rũ.
Ôm em dịch nên ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp lại cho hai chúng tôi, tôi ôm em chặt hơn. Nhìn em không rời mắt, sống mũi tự nhiên cay cay, tôi chuẩn bị xa em rồi.
Lặng yên một lúc lâu, không biết bắt đầu như thế nào. Em chắc thấy vẻ ngập ngừng của tôi, lên bất an hỏi:
– Anh định nói gì à? Có gì không Anh? Anh cứ nói ra đi
Và em bắt đầu ngân ngấn. Lấy hết dũng khí vì sợ rằng tôi lại ôm em khóc. Tôi nói nhát gừng về kế hoạch của mình. Em lặng yên, nước mắt lăn dài. Tôi ấp úng ôm em, và chỉ biết nói, anh chỉ là đi xa một khoảng thời gian, để xây dựng tương lai và khi đã vững, chắc chắn sẽ có em đi cùng. Hoặc là giọng tôi ấp úng, hoặc là em đoán tương lai sẽ rất xa, em nấc lên và bắt đầu khóc nức nở. Tôi tịt luôn, và bắt đầu ôm em khóc cùng, tôi khóc như con nít, nước mắt rơi đầy trên mặt em, cùng với nước mắt em, ướt cả mảng gối.
Một lúc lâu, chúng tôi ngừng, em bắt đầu hôn tôi nhè nhẹ, rồi mạnh bạo dần lên, ngấu nghiến tôi. Em chủ động lật mình lên người tôi, bắt đầu hôn xuống ngực tôi. Hai vú cũng cứng lên khi ngậm mút, máu chảy rần rật trong người, bơm xuống dưới háng, con chim vươn cao ngạo nghễ. Em lùi mông dần, qua háng tôi, đè con chim đang vươn xuống, và em từ từ dịch dần, mật từ bướm em chảy qua thân chim ấm nóng, nóng dần từ cuống và trơn trượt đần xuống đầu chim. Và bất ngờ em ưỡn người lên, khẽ nhấc mông và miết xuống. Con chim như sẵn đích, lao thẳng vào khe sâu trơn mượt và cắm thẳng vào tận cùng em. Cùng tiếng hít hà, em bắt đầu sàng mông, chim tôi xoay đủ các hướng, chọc đủ mọi ngóc nghách trong bướm em. Mỗi ma xát, lại truyền từng sự rung động lên thân và truyền lên xương sống, lan tỏa khắp mọi ngóc nghách cơ thể tôi. Tôi trân mình, vươn tay, xoa nắn bầu vũ nhễ nhại đang đung trước mắt. Ngón tay vê xoắn hai hạt đào đỏ hồng, cứng đét. Em ngừng xoay và bắt đầu nhún, nhanh mạnh dứt khoát, chim tôi rong ruổi suốt chiều dài bướm em, chạm sát vào thành, và lại lao phập vào theo đà hạ của em. Tóc em xõa xượi, đầu gật lắc, bàn tay chống trên ngực tôi bắt đầu cắm móng tay vào ngực, như muốn truyền sự hưng phấn của em vào da thịt tôi. Và bất ngờ em trân người, cơ bướm co giật, hai chân khép chặt vào lườn tôi, tay bấu sâu vào ngực tôi, và miệng phát ra tiếng “ahhh … em ra…”. Lần đầu tiên nghe em nói em ra, tôi phấn khích và cứng người lại, dồn toàn bộ áp suất xuống chim và phun trào thật mạnh trong em. Em bắt đầu thả lỏng với những cơn co giật nhẹ nhẹ, cùng với dòng nước nóng bỏng phun ra qua thân chim, trào ra ngoài. Và em gục xuống hõm vai tôi, tóc phủ qua mặt tôi, hơi thở nóng gấp thổi vào tai tôi, mồ hôi lấm tấm trên mũi, trên lưng em. Tôi cũng vậy, cố há to để hút không khí vào lồng ngực, như bù lại áp suất đã phun trào.
Và em ngủ, tôi ôm em, nghe tiếng thở nhè nhẹ của em. Nghe hơi nóng vẫn truyền từ người em vào chim tôi trong em. Em mong manh quá. Thỉnh thoảng em lại ú ớ trong mơ và nước mắt em trào ra. Tôi khóc!
Chúng tôi ra về trong yên lặng. Cả nụ hôn tạm biệt, cũng nhẹ nhàng, tĩnh lặng. Tôi một đêm mất ngủ.
Hôm sau đến công ty, được lịch vào Nam 2 tuần sau. Tôi có 2 tuần rảnh rỗi chuẩn bị tư trang hành lý. Tôi đến với em mỗi ngày, mỗi buổi trưa, tại nhà nghỉ quen, cuồng nhiệt, phun trào, ôm nhau và khóc. Em vẫn dịu dàng, yên lặng, không cắn dứt, không hờn dỗi, không khuyên nhủ. Em sắm cho tôi từng cái áo, cái quần, đôi tất, đôi giày, kem đánh răng bàn trải. Tôi lặng lẽ bên em, để em chọn, em thử. Lau cho em giọt mồ hôi trên, quan sát em mỗi cử chỉ nhíu mày, mỗi nụ cười, cái nhăn mũi để khảm vào tâm. Và mỗi ngày nếm náp em, hút từng giọt mật của em, nhấm nháp hạt đậu đỏ hồng trên ngực, hòa cùng em mỗi khi lên đỉnh. Rồi ngày đi cũng đến.
Ra tiễn tôi có thằng bạn thân và thằng bạn anh họ của em, chúng là những kẻ vô tâm, luôn mồm chúc tôi vui vẻ nơi đất mới. Em chỉ lặng lẽ đứng bên, nắm chặt tay tôi, môi mím lại. Tôi đưa em chiếc điện thoại tôi mới mua một đôi, có sẵn sim di động, mà tôi dành cả tháng lương mua 2 chiếc và đăng ký tên tôi. Em một tôi một, với hi vọng, sẽ làm ngắn lại khoảng cách của chúng tôi. Em bật khóc nức nở, tôi nhòa lệ. Cầm vội túi lên tàu, với lời nhắn em giữ gìn sức khỏe và nhắn thằng anh họ em nhớ chăm sóc em. Tôi lên tàu như chạy trốn.
Chuyến tàu 40 tiếng, nỗi nhớ em cồn dần lên, tôi hầu như gọi em mỗi tiếng chỉ để nghe em nói, em khóc hoặc tiếng động xung quanh em. Mỗi lần tắt, tôi lại trào nước mắt.
Tôi đi với bao dự định tương lai.