Home Truyện Người Lớn Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

MƯỜI SÁU

Trở lại công trường, tôi lại bị cuốn lấy bởi công việc. Đang giai đoạn hoàn công để nghiệm thu và bàn giao nhà máy. Sếp dạo này cũng nhiều tâm sự sau mỗi lần ra Hà Nội về.

Công việc rồi cũng hoàn thành, chúng tôi chỉ còn một tuần nữa để bàn giao tài liệu vận hành và chính thức bàn giao nhà máy. Sếp yêu cầu mở một cuộc họp toàn bộ công trường.

– Việc sát nhập đã chính thức được quyết định, sau khi hoàn thành công trình này, tôi sẽ bàn giao công việc và nhân sự về Tổng Công ty. Tôi hết sức cảm ơn sự làm việc hăng say, tận tụy của anh chị em đã cống hiến cho Công ty và những thành công mà chúng ta có đã tạo nên uy tín của Công ty cũng như sự trưởng thành của Anh chị em. Tuy nhiên, việc gì đến sẽ đến, về Tổng Công ty chúng ta sẽ có thể không làm việc cùng nhau nữa nhưng tôi tin rằng Anh chị em sẽ mãi mãi nhớ đến thời gain chúng ta sát cánh bên nhau. Tôi hứa sẽ tranh thủ tốt nhất cho Anh chị em khi điều chuyển về Tổng công ty.

Việc Sếp thông báo, không tránh khỏi không khí bịn rịn trong đội của chúng tôi. Mỗi người lại đặt ra những kế hoạch riêng của mình. Tôi cũng bang khuâng, chắc mai lên gặp Sếp.

Đêm hôm đấy, do không khí bịn rịn và thời gian cùng nhau không nhiều, anh em chúng tôi thả ga hết mình, ăn uông, nhảy nhót, hát ca. Và tôi cũng không nhớ mình uống bao nhiêu, điên loạn như thế nào và về phòng như thế nào. Chỉ biết sáng hôm sau mở mắt, thấy mình nằm trên giường, giống ôm chặt lấy tôi, cả hai đang trần chuồng. Đầu đau như búa bổ và cảm giác khát nước, tôi đứng lên rời giường và uống nước. Giống cũng thức dậy, đang hé mắt nhìn tôi vẻ là lạ. Cầm cốc nước lại bên giường, tôi ngồi xuống và đưa tay vuốt ve mặt giống. Chẳng biết sau này thế nào, tôi và giống còn có những giây phút thoải mái bên nhau thế này không? Giống có còn luôn bên tôi mỗi khi tôi mệt mỏi hoặc cần giải thoát không?

Hưởng thụ sự ve vuốt của tôi, giống dụi dụi má vào tay tôi, tiếng rên khẽ không cổ họng.

– Hôm qua điên cuồng thế? Mà em là ai đấy?

Giống tò mỏ hỏi tôi, tôi chẳng nhớ đêm qua thế nào, lắc lắc đầu im lặng.

– Hôm qua say quá, có nhớ gì đâu. Nhưng mà ấy thích đúng không?

Nhìn mặt giống có vẻ thỏa mãn và không có ý trách móc, nên tôi đoán vậy. Giống lại cười hích hích.

– Hôm qua khỏe như hổ ấy, chẳng có tí thương hoa tiếc ngọc gì, giờ vẫn còn ê ẩm đây.

Tôi cười bẹo má giống.

– Hôm qua nhận quà rồi nhé.

– Đâu nhận đâu, sao tớ không biết.

– Chối gì. Nhận rồi, giờ vẫn còn đau đây, chẳng biết có đi được không?

Tiếc quá, tôi chẳng cảm giác gì, ngoài cảm giác tê tê vẫn còn trên chim.

– Chưa nhận đâu đấy. Đây có biết gì đâu. Hôm nào nhận lại.

– Hi hi … Để xem xét đã.

Tôi áp tay lên ngực giống, xoa xoa.

– Dậy đi rồi ăn sáng. Tớ lên gặp Sếp cái.

Tôi đứng dậy vào nhà tắm. Sau khi tắm rửa xong, giống vẫn tần ngần nằm trên giường.

– Dậy đi nào!

Giống có vẻ nhăn nhó.

– Đau. Bế vào tắm đi.

Cúi người, bế giống lên, rồi đi vào nhà tắm. Giống có vẻ hơi khom người khi đứng.

– Đau lắm à? Sao không ngăn tớ lại.

– Như hổ ấy, ai mà ngăn được. Nhưng mà cảm giác lạ lắm, hôm nào lại thử nhé.

– Uh, đứng yên để tớ tắm cho.

Xịt nước, bôi dầu tắm, tôi tỉ mẩn kỳ cọ khắp người cho giống. Giống nhìn tôi và mỉm cười hạnh phúc trong khi tôi tắm cho. Lau khô người giống, tôi lại bế giống mang ra giường. Cầm cái váy bị xé rách, tôi hỏi giống:

– Làm sao bây giờ?

– Ở trong tủ có quần áo đấy.

Trong tủ giống đã để mấy bộ quần áo trong đó, tôi cũng chẳng để ý, vì hầu như quần áo tôi giống thường chuẩn bị sẵn và đặt trên bàn. Lấy đủ bộ, tôi quay lại mặc cho giống, giống im lặng hưởng thụ sự chăm sóc của tôi. Giống bước đi có vẻ gượng gạo, hơi ái ngại tôi hỏi giống có thể đi được không. Giống lắc đầu bảo tôi yên tâm, hơi một chút khó chịu thôi, chắc một lát sẽ hết.

Đến nhà ăn, tôi lấy hai xuất ăn sáng cho tôi và giống. Chị Chính nhìn tôi, rồi lại nhìn giống vẻ tò mò. Rồi lại gần tôi nói nhỏ.

– Hôm qua như oánh nhau nhỉ. Cô cậu tí phá tan cái vương quốc của tôi nhé.

Nhìn chị, tôi hơi ngượng, chỉ cười.

– Thanh niên sướng thật.

Chị có vẻ ao ước. Rồi quày quả quay đi.

Kết thúc ăn sáng, tôi và giống cùng đi đến văn phòng Sếp.

Ngồi đối diện với Sếp uống trà, tôi hỏi Sếp về ý định tiếp theo.

– Chú sẽ nghỉ sau công trình này, cũng sắp đến tuổi về hưu rồi. Giờ chú làm cho chú thôi, trước mắt chú sẽ tiếp tục làm tư vấn cho đối tác, sau đó sẽ lập công ty riêng.

– Cháu có thể theo chú được không?

– Chú cũng đang định nhắm mấy anh em, chưa kịp hỏi ý định mọi người. Cháu nếu sẵn sàng tiếp tục làm với chú thì chú luôn chào đón. Chỉ sợ bố mẹ không ưng cháu bỏ nhà nước ra ngoài thôi.

– Cháu cũng suy nghĩ kỹ rồi, trong hay ngoài như nhau cả thôi. Ra ngoài cháu sẽ tích lũy kinh nghiệm và phát huy tốt hơn. Cháu tin bố mẹ cháu sẽ ủng hộ, đặc biệt sẽ vẫn làm với chú.

– Vậy đươc rồi, về với chú. Trước mắt chú dự kiến chỉ có khoảng bốn năm nhân sự cho nhóm tư vấn thôi, sau khi lập Công ty sẽ bố trí tiếp. Hiện nay có chú, cháu, anh điện và anh thi công. Con bé Thư ký sẽ tiếp tục theo chú để hỗ trợ hành chính và văn phòng.

– Dự kiến bao giờ bắt đầu công việc mới chú?

– Sau công trình này, cháu cứ về nghỉ ngơi và ăn Tết mấy tuần cùng bố mẹ. Sau đó qua Tết vào miền Trung cùng chú chuẩn bị nhận công trình mới, hiện bên đối tác nước ngoài đang hoàn thành nốt hợp đồng. Vé chú sẽ bảo thư ký chuẩn bị cho cháu.

– Vâng. Cám ơn chú.

Quay ra phòng ngoài, giống đang ngồi trên ghế.

– Này … quà vào miền Trung nhận nhé.

Giống ngẩn người ra.

– Tớ quyết định theo ấy vào miền Trung. Rất khoát không cho chạy thoát.

Giống vẫn không hiểu, ngơ ngác nhìn tôi.

– Sếp sẽ chuyển vào miền Trung và mang ấy theo cùng. Tớ quyết định đi theo, không cho ấy thoát.

Nghe thế, giống bật dậy vui mừng. Rồi “Á …” một tiếng, mặt nhăn nhó và ngồi lại xuống ghế.

– Đau. Này cầm lấy rồi ra ngoài chịu khó mua café nhé. Tớ không đi được đâu, vẫn đau lắm.

Giống đưa tôi cái bình giữ nhiệt dặn dò. Cầm cái bình, tôi vuốt má giống, rồi đi xuống công trường.

Công việc giai đoạn này chủ yếu là giấy tờ, nên cũng nhẹ nhàng. Nhà máy đã được nhiệm thu, chú tư vấn đã ra Hà Nội. Tôi và chị dạo này nói chuyện với nhau gần như hàng ngày. Tôi cũng đã đọc xong nốt hai lá thư của em, không còn cảm giác đau đớn bức bối, nhưng vẫn còn sự hoài niệm nặng nề, làm tôi phải bần thần rất lâu mới trở lại cảm giác bình thường.

Tôi và giống vẫn đến với nhau hàng đêm, với những trò tinh nghịch của giống. Liếm láp cho hết mật ong mà giống đổ lên người giống và tôi, rồi những tiếng rên rỉ khi tôi ra vào trong giống, rồi hét lên khi hai chúng tôi cùng ra.

Văn phòng cũng đã đóng gói thiết bị gọn gàng và chuyển hết lên xe, các biên bản bàn giao cũng đã hoàn thành và tiền thưởng chúng tôi nhận được cũng đã được chuyển vào tài khoản. Nhận vé từ giống, tôi hơi bùi ngùi nhìn lại công trình một lần, đến chào hỏi mọi người với những lời chúc và cái ôm thật chặt hẹn ngày tái ngộ, ra cổng chào chú bán café, rồi mọi người xung quanh. Tôi lên sân bay về nhà.

Bước xuống sân bay, không khí lạnh miền Bắc làm tôi cảm thấy sự thân quen nhớ nhung tràn về, tôi đã xa nhà gần một năm. Con em đang nhảy nhảy vẫy vẫy tay và gọi tên tôi khi tôi đẩy xe ra sảnh đến. Nó vẫn xinh xắn, lanh lợi và thanh xuân lao vào ôm chặt lấy tôi, rồi đẩy tôi ra để xem sự thay đổi của tôi.

– Anh trai em vẫn đẹp trai, đen và rắn rỏi hơn. Em gái anh trông còn mê, đợt này về em sẽ cho bọn bạn em lóa mắt. Anh cũng tha hồ mà chọn nhé. Mà này, con bé Thơ nó ngày nào cũng nhắc đến anh, nó hết đường ra rồi.

Con em luyến thoắng.

– Xin cô, để anh yên tĩnh chút nào. Mà cô thì sao? Có ai trồng cây si chưa? Chọn ai, phải để anh kiểm tra trước nhé.

– Xì … Em còn lâu nhé, bọn con trai nhạt nhẽo lắm.

Với cá tính của con bé, tôi sợ rằng ai mà chọn nó, sẽ chỉ luôn đóng vai phụ.

Trên đường về, con em xoắn lấy tôi hỏi về công việc, về dự định tương lai. Tôi cũng kể hết và cả việc bỏ ra ngoài cùng với Sếp. Con em, tất nhiên ủng hộ tôi hết sức. Rồi hỏi về giống.

– Anh với chị Thư ký sẽ định như thế nào?

– Chị ấy là bạn thôi. Bọn anh hỗ trợ nhau khi ở công trường.

– Sì … chị ấy quan tâm anh nhiều như thế. Mà em cũng chẳng hiểu mối quan hệ của anh chị. Cái đấy tùy anh chị thôi, nhưng mà đừng để sự việc ngoài tầm kiểm soát.

– Uh … không có gì đâu, em yên tâm.

– Còn chị kia thì sao?

– Chị nào?

– Chị con chú tưu vấn ấy. Em biết rồi nhé, hôm nọ chị Thư ký nói chuyện với em.

– Cũng là bạn thôi, bạn tâm giao.

– Em tin tưởng anh và ủng hộ anh, nhưng mà anh phải hết sức giữ gìn nếu không lại ngoài tầm kiểm soát. Em không muốn anh lại bị lần thứ hai nữa.

Tôi khẽ thở dài, với tôi không ai thay được em. Còn chuyện khác, ai quản hết được, cứ để tự nhiên thôi.

Rồi nó lại kể về những dự định riêng, về việc mở cửa hàng, về chi phí. Tôi cũng chẳng đảng góp được gì vì chẳng hiểu gì về buôn bán, nhưng nhìn tinh thần hang hái, tự tin của con em tôi cũng cảm thấy tự tin phần nào và vẫn ủng hộ nó. Trước mắt cần phải thuyết phục bố mẹ tôi đã.

Tưởng thuyết phục bố mẹ sẽ tương đối khó khăn, nhưng hóa ra các cụ cũng chỉ vì lo cho nó bị va vấp và bươn trải, sau khi thêm tôi thuyết phục, bố mẹ tôi cũng đồng ý nhưng với điều kiện chỉ cho thử hai năm. Con em phấn khởi cám ơn bố mẹ tôi rối rít và hứa sẽ chứng minh cho bố mẹ tôi biết khả năng của nó. Việc của tôi thì nhẹ nhàng hơn, bố mẹ cũng không phản đối mà chỉ khuyên nhủ tôi làm thật tốt và giữ mình vì làm bên ngoài sẽ khốc liệt hơn làm nhà nước.

Sau khi ăn cơm tối song, tôi và con rủ nhau lên phố uống cà phê. Quán cà phê đầu Hồ Tây, gió mang theo hơi nước lành lạnh, ánh đèn hai bên bờ lung linh càng làm tăng sự mênh mang của hồ. Anh em chúng tôi ngồi bên cốc cà phê nóng, mùi cà phê quện với mùi bơ thơm ngát. Con em kể chi tiết kế hoạch của nó và tôi cũng hứa sẽ góp cho nó một nửa vốn làm ăn, một phần bố mẹ tôi cho vay. Rồi nói sang chuyện của tôi, trước mắt tôi sẽ tập trung cho công việc, chuyện gia đình tôi xác định để sau ba mươi. Con em nói chuyện của Thơ, sau khi gặp tôi có vẻ như cô bé đã có cảm tình với tôi. Với tôi Thơ chỉ là cô gái bạn em tôi trẻ trung, thơ ngây, hiền dịu và có nét giống em. Tôi cũng không có thêm chút ý nghĩ nào, chắc thời gian trôi qua Thơ sẽ nghĩ khác, tôi cũng không định gặp đợt này.

Và em, với đứa con đã gần ba tuổi, cuộc sống bình bình của đôi vợ chồng công chức. Thỉnh thoảng con em vẫn qua thăm, em và em tôi chưa bao giờ nhắc đến tôi trực tiếp, con em tôi cũng thoảng thoảng vô tình kể về tôi với vai anh trai nó. Em cũng không bao giờ hỏi thêm hoặc thắc mắc sao con em tôi lại kể về tôi. Chắc em cũng đoán ra quan hệ của hai anh em tôi. Tôi cũng nói dự định gặp em cho con em, sau một hồi suy nghĩ, con em đồng ý và hẹn sẽ xắp xếp cho tôi.

Ngày kế tiếp, tôi đi chơi với mấy thằng bạn thân, la cà café và cuối cùng là trận nhậu tưng bừng buổi tối, mà tôi chẳng nhớ ai đưa tôi về. Chỉ biết sáng hôm sau, tôi bị mẹ mắng cho một trận vì nôn ọe ra hết nhà vệ sinh. Và hôm sau tôi gọi chị.

Chị đến với bộ quần áo công sở trắng đen và khoác cái áo len. Bộ quần áo công sở làm tôn lên vẻ no đủ, mượt mà với ba vòng phân biệt tròn trịa, hấp dẫn hầu hết ánh mắt của cánh đàn ông trong quán. Ánh mắt linh động, màu hồng trên má, cặp môi đỏ và vẻ vui mừng làm chị trông trẻ trung thanh xuân. Chị tíu tít kể chuyện suốt bữa ăn, tôi đóng vai người nghe thỉnh thoảng chêm vào vài câu vui vẻ.

Sau bữa ăn, cả tôi và chị đều không hỏi sẽ đi đâu. Chạy xe lòng vòng dạo phố, chị ôm chặt tôi, ngực chị tì lên lưng tôi ấm nóng, mềm mại. Vẫn không ai chủ động hỏi về đích đến, chị có vẻ hưởng thụ việc ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi, tóc chị chị mơn man trên gáy buồn buồn, ngực chị tì sát vào lưng tôi ngày một nóng, hơi nóng cũng truyền xuống dưới bức bối. Nhịn không được, tôi đành hỏi chị:

– Vào khách sạn chị nhé?

– Về nhà chị đi. Hôm nay không ai ở nhà.

Chị nói khẽ và xiết tôi chặt hơn.

Nhà chị là căn nhà ba tầng, yên tĩnh nằm trên con phố nhỏ với khoảng sân nhỏ trước nhà.

Cánh của vừa đóng sau lưng, tôi kéo ngay chị vào lòng và hôn ngấu nghiến, hai tay nhào lăn cặp mông mềm mại của chị. Chị đáp trả nhiệt tình, người dướn sát vào tôi, cái lưỡi cuốn lấy lưỡi tôi mút mát. Đưa tay lên, tôi lần mở cúc áo chị và luồn tay sau lưng để bật khóa áo lót, vục đầu bộ ngực no đủ của chị mà bú mút, nhay nhay hai đầu ti dựng đứng. Chị thở ra nặng nề với những tiếng rên trong cổ. Tay tôi vừa đỡ mông vừa xoa nắn, chị càng dướn hông sát vào háng tôi, chim trong quần đã đội lên cứng đét. Mở khóa quần, một tay tôi tiến vào dưới háng chị, phía dưới đã ướt nhe nhoét. Miết bàn tay lên trên cái bướm, chị càng rướn người, tiếng từ hừ càng to, chim tôi đội lên từng tức. Nhịn không được nữa, tôi đẩy chị quay vào tường, kéo quần chị xuống, cặp mông to tròn trắng nhễ nhại hiện ra. Tôi cúi xuống hôn lên mông, kẹp giữa hai hàm răng nhay nhay, quét lưỡi qua khe mông xuống khe bướm. Mùi nồng nồng kích thích bay vào mũi, cái lưỡi quét qua khe bướm, nhay nhay hột le giữa răng và thò vào trong ngoáy ngoáy. Chị cắn chặt hàm răng để tiếng kêu khỏi thoát ra, chỉ có những tiếng gừ gừ trong cổ. Nước chảy ra tràn trề, tràn xuống hai bên bẹn lấp lánh. Cởi khóa quần, lôi con chim đã căng cứng, tôi vào trong chị. Không khí bên ngoài hơi lành lạnh, càng làm con chim cảm thấy hơi nóng hầm hầm hập trong bướm của chị, cảm giác sướng khoái lan tràn khắp ngời, chị cũng bật ra tiếng “A….” khi con chim tôi len vào. Ôm đôi mông của chị, tôi đẩy ra ấn vào, chị vẫn cố kìm không bật ra những tiếng kêu hưng phấn. Sự ấm nóng, trơn trượt, sự ve vuốt của bướm làm sảng khoái của tôi gia tăng. Những cái sàng mông, hẩy mông của chị nhanh hơn, để đón nhận những cú nhấp của tôi. Nước chị đã ướt sũng hai bên bẹn, dính bết đám lông tôi, và lớp bọn trắng đã bao phủ lỗ bướm, nơi con chim đi vào. Cơn sướng bùng lên, tôi nhịp nhanh hơn, tiếng rên của chị không kìm được nữa đã buông thả hơn. Và tôi ra sau cú nhấp mạnh sâu, cơ mông bóp lại, từng con sướng khoái rùng rùng chạy trên thân chim, phóng vào trong chị. Chị cũng cứng người, đón nhận cơn sướng của tôi và chị cũng lên đỉnh kèm với tiếng “A … chị … ra …”.

Ép chặt chim vào bướm chị, tôi giơ tay lên tóm lấy hai cái vú đung đưa phía trước ngực chị xoa vuốt. Chị đỡ tay vào tường, thở hổn hển. Cúi xuống hôn lên cái gáy trắng muốt với những sợ tóc mềm mại, tôi đơ chị lùi lại cái ghế bên bàn uống nước và ngồi xuống với chị trong lòng. Chị ngửa người vào tôi, dựa đầu vào cổ tôi. Một lúc sau con sướng khoái qua đi, chị hôn tôi rồi đứng dậy. Một đám nước trắng trong bướm chị ộc ra ngoài, rơi xuống quần tôi, chảy dọc theo bẹn chị. Chị chợt đỏ mặt rồi kéo vội quần lên và kéo tay tôi đứng dậy, tóm lấy quần tôi sốc lên, rồi kéo tôi lên gác.

Phòng chị gọn gàng, thơm ngát và dùng toàn màu trắng tinh khiết. Chị mở tủ đưa cho tôi cái khăn tắm và đi vào nhà tắm. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, tôi cũng cởi bỏ quần áo và khoác cái khăn tắm ngang hông. Hé của nhà tắm, hơi nước tràn kín trong phòng, chị cũng đã cởi bỏ quần áo. Tấm thân trắng nõn của chị được hơi nước vờn quanh, lung linh và huyền ảo. Bước vào trong, tôi ôm chị từ đằng sau, vuốt ve bụng êm ái của chị, cặp ngực no đủ mềm mại, hơi ấm cơ thể chị. Chị quay lại hôn tôi rồi với cái vòi tắm xịt nước cho tôi. Nước ấm, bàn tay mềm mại mơn man, làm tôi bật lên tiếng rên thoải mái. Tay chị vờn lấy con chim, vuốt ve lên xuống gột bỏ những vết nhờn trên nó. Dưới sự mơn man của bàn tay chị, chim tôi lại cứng lên và ngỏng cao, chị tần ngần vuốt ve và cúi xuống hôn nó. Chị ngượng nghịu hôn lên đầu chim, cái lưỡi e thẹn liếm nhẹ, rồi chị khẽ há mồm ngậm đầu khất. Hàm răng chị cọ lên đầu chim buồn buồn và vương vướng, tôi khẽ ưỡn hông để chim đi sâu hơn, để gặp cái lưỡi của chị. Sự ấm nóng, sự mềm mại của cái lưỡi, sự vụng về khi chị mút mát chim tôi làm tôi thấy phấn khích, đẩy chim vào sâu hơn. Chị cũng đã bắt đầu quen và say mê cảm giác mới mẻ, lưỡi chị quấn lấy đầu chim, hai má hóp vào mút lấy thân chim, người tôi cũng đã căng cứng. Tôi kéo chị đứng dậy, hôn chị và cầm lấy vòi sen để tắm cho chị, mơn man cặp vú, miết mát con bướm để tẩy sạch những nhớp nháp, lặn cặn của của cuộc làm tình, vuốt sạch trên cặp đùi của chị. Bế chị trên tay, đặt chị lên giường và phủ lên người chị.

Nụ hôn dài sâu, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau, nhấm nháp bầu ngực của chị, ngậm cái bướm, nhay nhay nhân bướm, ngoáy lưỡi vào trong và vào trong chị. Cuộc làm tình này của chúng tôi, lâu hơn, nhẹ nhàng hơn, hưởng thụ hơn và thoải mái hơn. Cả chị và tôi đều chậm rãi sự sướng khoái của tình dục từ từ tăng lên qua những cái nhất chậm, dài và sâu, cảm nhận từng chút sự ma sát giữa chim và bướm. Chị cũng dịu dàng hơn đón nhận sự khoái cảm mà tôi mang lại, không có những tiếng hét đen loạn mà chỉ có những tiếng rên hưởng thụ trong cổ. Chị ra kèm cái ôm chặt để đón nhận đầy đủ sự ấm nóng của tinh trùng. Chúng tôi vẫn ôm nhau, chim trong bướm, mãi sau khi cơn sướng khoái qua đi.

Còn mấy ngày sát Tết, tôi đánh đu với lũ bạn như ngày còn đi học, café, bi-a, chắn cạ và cùng con em đi sắm Tết cho bố mẹ, về quê. Thỉnh thoàng hẹn chi đi ăn và về nhà chị cùng nhau hưởng lạc thú …. Giao thừa tôi đánh đu với lũ bạn con em lên Bờ Hồ đón giao thừa, đi hái lộc. Tết theo bố mẹ đi chúc Tết, cùng bố mẹ và con em đi chùa, qua nhà bạn bè chơi. Tết cũng qua, tôi chỉ còn hơn tuần trước khi vào miền Trung, con em thì bận tíu tít với dự án riêng của nó, vẫn chưa thấy nó thông báo đã hẹn được em.

Còn hai ngày trước khi đi, con em cũng thông báo tôi địa điểm gặp em. Tôi bắt đầu lại cảm giác bang khuâng, day dứt, nhớ nhung, mong chờ. Quán café vườn yên tĩnh, các bàn café được đặt giữa các chậu cây cảnh hoa nở rực rỡ. Tôi tiến vào với cảm giác hồi hộp, lóng ngóng. Em ngồi đó, quay lưng lại lối đi, cái áo len màu đỏ, mái tóc mềm mại ngang vai, tấm lưng thon thả. Xung quanh chợt tan biến, trước mắt tôi chỉ còn em, chỉ còn những kỷ niệm mà chúng tôi có với nhau, chỉ còn khuôn mặt tròn như trắng rằm, đôi má bầu bình luôn hồng rực, đôi mắt to tròn trong sáng, hàng lông mi cong dài quyến rũ, đôi môi trái tim đỏ tươi, cái cằm tròn duyên dáng. Tôi đứng lặng trước lối đi, tới khi con em nhìn thấy tôi không nhúc nhích sau những cái vẫy của nó, làm em tò mò quay lại. Và rồi em cũng khựng lại, cả hai chúng tôi chỉ nhìn nhau chăm chăm. Em vẫn vậy, mặc dù sự hồn nhiên bay đi chút thay vào đó là vẻ từng trải, má không còn đầy đặn nhưng làm khuôn mặt em cương nghị hơn, đôi mắt không còn vẻ long lanh mà tĩnh lặng, cặp lông mày không còn cong lên nữa mà cụp xuống nhưu muốn dấu đi sự u buồn, những vết chân chim trên khóe mắt, khóe môi làm em trông trưởng thành hơn.

Tôi cố bước về phía em, nhưng đôi chân nặng chịch, mắt em đã nhòe lệ, từng hàng rơi trên khuôn mặt. Ngực tôi bị bóp lại, hơi thở nghẹn lại, khoảng cách chỉ mấy bước chân nhưng tôi không đủ sức lực để nhấc đôi chân mình lên. Tới tận khi một bóng con em gái che khuất tầm nhìn của tôi tới em, tới khi nó lắc lắc người tôi và gọi tên tôi, tôi mới cử động được thân mình. Theo con em kéo tay, tôi tiến lại và ngồi vào ghế đối diện em. Mắt em như dán vào tôi, chuyển động theo mỗi bước đi của tôi và đóng đinh trên mặt tôi khi tôi ngồi xuống. Chúng tôi vẫn im lặng, nước mắt em vẫn chảy hai hàng trên má. Lấy hết dũng khí tôi với tay qua bàn cầm tay em, em bật khóc nức nở và ấp bàn tay tôi lên mặt. Những bông hoa trên chiếc vòng tay của em vẫn rực rỡ, lung linh.

Con em cũng ngồi yên lặng nhìn hai chúng tôi, mắt nó cũng đã đỏ hoe và đầy nước mắt. Mọi tư duy của tôi bị đóng băng, cho tới khi nghe được giọng khàn khàn ngắt quãng của em cất lên.

– Em … xin … lỗi.

Tiếng xin lỗi của em đánh vào tâm trí tôi, làm sự thương xót bùng lên, làm tôi thoát khỏi trạng thái tê liệt. Vuốt ve cái má đầy nước mắt của em, em khẽ khàng.

– Em không có lỗi, có chăng chỉ là ý trời.

Cầm cái khăn tay con em đưa, tôi khẽ lau những giọt nước mắt của em. Nước mắt chảy ra cũng em làm nguôi ngoai hơn, em trở lại bình thường hơn một chút. Con em cũng đã rời đi để chúng tôi bên nhau.

– Em không có lỗi. Trong tất cả chuyện này, em là người bị hại và chịu thiệt. Trong lúc em rơi vào đau khổ nhất, anh lại không ở bên cạnh. Những lúc em thất vọng nhất, anh lại đang chìm đắm vào công việc. Và khi em đang tuyệt vọng, anh chỉ biết chìm đắm trong sự ích kỷ của mình. Anh xin lỗi.

– Em xin lỗi. Em không đủ mạnh mẽ, em thấy mình không còn trong sạch xứng đáng với anh, em không muốn vì em mà anh phải chịu thiệt thòi.

– Trong bất cứ trường hợp nào, tình yêu anh dành cho em là bất biến không có gì có thể lay chuyển được. Và anh vẫn luôn tin rằng em cũng vậy đối với anh.

– Em vẫn luôn yêu anh. Anh vẫn hiện lên trong giấc mơ hàng đêm của em. Nhưng giờ đã muộn rồi, em không thể quay lại, không thể song hành cùng anh.

Em vẫn giữ tay tôi ấp vào má em, tay tôi nhẹ nhàng xoa má em, cạm nhận hơi ấm và sự mịn màng quen thuốc.

– Có thể chúng ta không đến với nhau, nhung em phải luôn nhớ rằng, tình yêu anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, anh sẽ xuất hiện bất cứ khi nào em cần. Dù đi đâu làm gì, anh vẫn luôn ở cạnh em.

– Em yêu anh.

Mắt em đã trở lên long lanh, cặp lông mi lại mở to cong lên để bày tỏ sự tự tin đã quay trở lại.

– Em cũng phải cảm ơn em gái anh. Em ấy tiếp thêm cho em sức sông, động lực và cho em biết anh luôn quan tâm tới em.

– Làm sao em biết nó là em gái anh?

– Trực giác của phụ nữ. Ngay từ lần gặp đầu tiên, em đã nhận ra sự khác biệt, sự quan tâm của em ấy không phải là của một người lạ. Sự quan tâm của em ấy là dành cho người thân trong gia đình, xuất phát từ trong tâm và dành cho người mình yêu quý nhất. Có em ấy, em mới đủ động lực và hi vọng để tiếp tục sông và chăm sóc con em. Em ấy cho em thấy bóng hình anh trong đó. Em ấy mang tin tức của anh đến với em để em biết rằng anh vẫn khỏe, vẫn công tác tốt và vẫn nhớ đến em.

Câu chuyện chúng tôi trở lên rủ rỉ, tâm tình hơn. Những vướng mắc đè nặng len chúng tôi đã được gạt đi, chỉ còn chúng tôi với tình yêu của mình, dù không đến được với nhau, nhưng vẫn sẽ còn mãi và theo chúng tôi suốt cuộc đời này. Em vẫn là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi.

Lấy chiếc vòng cổ, tôi khẽ vén tóc em để đeo lên chiếc cổ xinh xắn, thanh cao của em. Chiếc vòng thật đẹp, nó sáng lên rực rỡ làm tôn lên vẻ rực rỡ của em. Em đã trở lại và tôi cũng vậy.

– Chiếc vòng này nó là sự hiện diện của anh, để anh luôn được bên em. Em luôn phải nhớ, dù có bất cứ khó khăn nào, anh luôn phải là người được biết đầu tiên. Anh không muốn lại bị rơi vào trạng thái đau khổ dằn vặt lần nữa.

Rồi chúng tôi nói chuyện về cuộc sống của em. Mối quan tâm lớn của em giờ là dành cho con trai và mong muốn xây dựng một cuộc sống đầy đủ cho tương lai. Chồng em thì an phận thủ thường với công việc hiện tại, nên cuộc sống cũng chỉ vừa đủ. Tuy nhiên, chồng em cũng quan tâm đến em, nên cuộc sống vẫn tĩnh lặng qua đi. Nghe vậy tôi cũng yên tâm, ít nhất em không chịu sự đối xử bất công nào trong cuộc sống.

Trong mấy ngày còn lại tôi tranh thủ gặp em, cũng chỉ là ngồi café, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã qua. Cũng có đôi lần tôi muốn cùng em quan hệ lại lần nữa, nhưng rồi lại dằn lòng, chúng tôi đang hài lòng với những gì mình có cho nhau, tôi không muốn lại có những gợn sóng tác động đến chúng tôi.

Con em lại nằng nặc đòi tiễn tôi ra sân bay, với lý do để yên tâm anh nó không bị cô nào bắt cóc giữa đường và nó chịu sự nhờ vả của người khác.

Ra sân bay con em đưa tôi hai hộp quà, một của nó và một của em là hai chiếc đồng hồ, chiếc của em mặt tròn mỏng nhẹ, chiếc của con em thì mặt vuông hầm hố. Ôm con em tôi dặn nó thay tôi chăm sóc bố mẹ, thỉnh thoảng qua thăm em.

Em và chị đều nhắn tin chào tôi. Giống cũng gọi cho tôi hỏi giờ bay. Tôi bước lên máy bay với trạng thái nhẹ nhõm, bay bổng, lạc quan.

KẾT

Giống đón tôi ở sân bay và chúng tôi cùng về khách sạn để hôm sau xuống công trường. Biển thật đẹp, giống quyến rũ trong bộ bikini hai mảnh, chúng tôi đùa rỡn dưới sóng. Ốm ấp, hôn nhau trong vị mặn mòi và trải nghiệm cảm giác được vào trong nhau trong nước biển. Chẳng thích lắm vì nước ngăn cản cảm thụ, ngăn cản sự ra vào. Cuối cùng chúng tôi chỉ tận hưởng sự sung sướng khi về khách sạn. Beer và hải sản cũng giúp chúng tôi lên cao trào suốt đêm hôm đó.

Xuống tới công trường, chúng tôi nhận bàn giao tài liệu, lên các kế hoạch chi tiết để chuẩn bị sẵn sàng khi đến ngày khỏi công. Ba năm tiếp theo, chúng tôi gắn bó với miền Trung với hết dự án này dự án khác. Bây giờ chúng tôi đã thành lập công ty riêng, chuyển nhận mảng thi công công trình phụ trợ và xử lý công nghiệp cho các nhà máy. Sếp vẫn bận rộn trong Nam ngoài Bắc kèm theo sự mở rộng của công ty, tôi giờ cũng đã làm Kỹ sư trưởng phụ trách kỹ thuật toàn bộ các công trình của Công ty trong miền Trung.

Giống vẫn song hành cùng chúng tôi và chăm sóc tôi, vẫn đáp ứng tôi mỗi khi tôi cần và vẫn có những trò nghịch để có trải mới khi quan hệ. Quà giờ thành món quen thuộc.

Quan hệ của chị và tôi vẫn đầy tâm giao, tôi vẫn gặp chị khi ra Hà Nội, và thỉnh thoảng chị lại vào Đà Nẵng để chúng tôi có dịp gần nhau. Chỉ khác là chị hơi lên cân sau khi sinh em bé gái. Chị sinh dịp cuối năm sau khi tôi vào miền Trung, chị không công nhận, nhưng tôi và chị ngầm hiểu với nhau. Tôi cũng chưa nghĩ xa xôi về tương lai, có lẽ sẽ công khai vào thời điểm thích hợp.

Tôi cũng gặp Thơ một lần và nói hết những gì tôi suy nghĩ, Thơ khóc rất nhiều và bày tỏ tình cảm của em với tôi. Tôi không thể thay đổi cảm xúc của mình được, dù nhìn Thơ khóc cũng thấy bất nhẫn. Hơn hai năm sau con em báo là Thơ đã lấy chồng.

Con em gái tôi vẫn chưa chịu lấy chồng dù bố mẹ mong đứng mong ngồi. Nhưng nó kinh doanh rất mát tay, công việc phát triển tốt giờ đã mở rộng sang các tỉnh xung quanh Hà Nội. Tôi với nó vẫn gần gũi nhất.

Em là người quan trọng nhất, tôi vẫn theo em với mỗi biến cố xảy ra. Em và con em tôi giờ đã rất thân. Em cũng đã ly hôn, có lẽ một phần liên quan đến tôi, nhưng em hạnh phúc hơn. Giờ em cũng đã nghỉ hẳn nhà nước và bắt đầu kinh doanh với cửa hàng đồ trẻ em, công việc cũng thuận lợi. Cuộc sống của hai mẹ con em cũng đầy đủ hơn. Tạm thế đã, tôi vẫn chưa nghĩ gì nhiều hơn và em cũng không muốn làm thay đổi nó.

Tôi đang chờ tuổi ba mươi.

P/S: kết thúc dừng sớm hơn so với dự định ban đầu và tôi cũng quyết định đẩy nhanh một số sự kiện để cho cái kết đẹp hơn. Sang dự án mới, tôi sẽ xây dựng kịch bản kỹ hơn, thay vì viết tự do theo cảm xúc bản thân. Và cũng sẽ đứng ở vai thứ ba, cho dễ viết hơn. Cám ơn tất cả các Bạn đã đọc, hi vọng các Bạn vẫn sẽ thích chuyện này và dự án mới tiếp theo của tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*