Home Truyện Người Lớn Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

Mối Tình 8 Năm – Seri Truyện Người Lớn Cực Hay ( Cập Nhật Chap 16 )

MỘT

Bước chân ra cổng trường, vẫn những âm thanh ầm ỹ lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mỳ tôm cân úp, mùi gây gây của mâm bánh trưng rán, mùi khai khai bên bờ tường … Những bước chân hớn hở tự tin của những sinh viên năm đầu, ánh mắt thâm quầng mất ngủ vật vờ của những sinh viên năm cuối, vẻ khép nép sợ hãi của những kẻ hết tiền ăn nợ … Tất cả đã quen thuộc với tôi sau năm năm ra vào cổng trường và tôi đã từng có đủ dáng vẻ như vậy.

Hôm nay đã khác, tôi đã ra trường. Hít một hơi như muốn lưu giữ những mùi vị quen thuộc này, mùi vị mà ngày mai tôi biết rằng có thể chẳng thể gặp được nữa. Nắng chói chang, cái nắng tháng 6. Mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ, nóng bỏng, mang lại hơi ấm cho tất cả sinh linh, nhưng lại cấm cho mọi sinh linh có thể nhìn rõ bí ẩn của mình. Nó như tương lai phía rực rỡ, nóng bỏng nhưng đầy bí ẩn, thôi thúc để khám phá.

8-nam

Nổ xe máy, tôi phới phới được chia sẻ, được khoe những nét vẽ trong bức tranh tương lai của mình. Tạt vào hàng bánh rán, mua một túi bánh rán mặn và chọn 1 cành hoa hồng Đà Lạt dài đẹp và rực rỡ nhất, tôi vội vàng phi cơ quan em.

Em, đến bây giờ tôi vẫn là mối tình đầu không thể quên của tôi, nơi tôi đã xây dựng bao tương lai với những ước mơ đẹp nhất. Em bằng tuổi tôi và đã ra trường trước tôi một năm, giờ em làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi đã biết em được 5 tháng.

Trắng! Trắng hoàn mỹ! Đó là những gì tôi ấn tượng về em ngay lần gặp đầu tiên.

Chiều 24 Tết, chẳng có việc gì làm. Bạn bè về nghỉ Tết, bố mẹ thì hối hả sắm sanh đồ, chuẩn bị về quê gửi Tết. Đang nằm vẩn vơ ở nhà, thì thằng bạn thân qua rủ đi chơi. Chết đuối vớ được cọc, tôi đồng ý cái rụp mà chẳng quan tâm đi đâu.

Ngày gần Tết, mọi người ai cũng hối hả, để mong sắm sanh đủ cho một cái Tết ấm cúng. Trên phố, lác đác đã có tiếng pháo nổ, trẻ con đứa nào cũng háo hức, háo hức cho ngày Tết, được nghỉ học, được chơi, được áo mới, được mừng tuổi … Không khí thật háo hức.

Hai thằng lòng vòng trên phố, ngắm phố, ngắm người, những cô gái trên phố ai cũng háo hức, mặc những tấm áo rực rỡ nhất, nở nụ cười rạng rỡ nhất, khoe những đôi má đỏ hây hây phơi phới. Những cặp đôi tay trong tay, rạng rỡ, hạnh phúc. Hoa đào, hoa lay ơn, hoa bướm, hoa đồng tiền … đua nhau khoe sắc như cố chào mời mùa xuân đến nhanh.

Tạt qua quán cà phê hay ngồi, chẳng có ai, cả quán có 2 thằng đực rựa mắt nhìn nhau, chẳng biết nói chuyện gì. Buồn! Thằng bạn chợt nhớ có đứa bạn gần đây, hi vọng 3 kẻ sẽ đỡ buồn hơn. Vòng vèo trong ngõ Văn Chương, rồi cũng đến nhà thằng bạn. Tôi mở cổng để thằng bạn dắt xe vào, sau khi nghe tiếng thằng bạn của bạn tôi trong nhà.

Trắng! Em đứng đó, với người múc nước trong bể. Cái áo cánh hoa tím cộc tay, hớn lên, một vùng trắng ngọt ngào, phẳng phiu. Hai cánh tay tròn lẳn, trắng, đỡ gầu nước. Mái tóc dài đung đưa sau lưng, những sợi tóc mai mơn man. Tôi đứng hình, như pho tượng, cánh cổng mở một nửa.

– H … ơi! Chào em!

Tiếng thằng bạn vang lên phía sau.

Từ từ khoảng sân sáng bừng lên rực rỡ. Một vầng trăng rạng rỡ, một khuôn mặt tròn đầy, mịn màng. Em quay mặt lại. Một đóa hoa quỳnh từ từ nở rộ, rạng rỡ. Em cười!

– Em chào 2 anh!

Tiếng họa mi thánh thót, ngọt ngào, êm dịu, thấm đẫm làm ngưng đọng mọi tiếng động xung quanh.

Thằng bạn huých vào lưng, làm tôi chuyển trạng thái từ pho tượng sang người máy, vô thức. Tôi kệ, kệ xung quanh, kệ nụ cười cợt nhả của thằng bạn, kệ khoảng sân còn ướt, kệ chồng lá dong trước bể, kệ thau nước đang vơi … Tôi tiến đến em. Im lặng. Tay đỡ gầu nước trong tay em. Mắt nhìn em không nháy. Thả gầu múc nước, đổ đầy chậu. Im lặng. Tôi im lặng. Em im lặng. Bối rối, em ngồi xuống, tay trắng mơn man cầm lá dong vuốt nhẹ. Nước trong vắt, lá dong xanh, tay em trắng. Sóng sánh, tinh khiết.

Đổ đầy chậu nước, tôi ngồi xuống, cầm tàu lá dong, cũng rửa. Nhẹ nhàng, không làm làm xao động hình ảnh của em. Để hòa làm một phần xung quanh em. Mắt em dò hỏi, chấp nhận, tự nhiên. Im lặng.

– Vào nhà uống nước, mày ơi!

Tiếng thằng bạn vang lên. Viên sỏi ném xuống mặt hồ, sóng lan ra, âm thanh vang lên. Em nhẹ nhàng

– Anh lên uống nước đi. Em lên ngay!

Ngồi bên bàn, hai thằng sôi nổi bàn luận kế hoạch chơi Tết. Tôi im lặng, tâm trí tôi đã đặt hết trên tàu lá dong xanh. Chờ đợi.

Em đến. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, rất gần. Khuôn mặt tròn, hai má bầu bĩnh, đôi môi đỏ son trái tim. Sợi tóc mai xòa bên má, như cố gắng làm nhòa đi màu trắng trên má em. Em ngồi đó tĩnh lặng, mặc cho ánh mắt tôi dạo chơi, chiêm ngưỡng hình ảnh em. Màu hồng nhạt, lan dần từ má em. Tim tôi đập nhanh, như cố bơm đủ máu để kéo tâm trí tôi về thực tại.

Em cuối cùng cũng biết tên tôi. Thằng bạn thân đã kịp khai báo mọi thông tin của tôi cho em. Tôi chỉ mới biết tên em và khuôn mặt trắng mịn màng, không tì vết. Và lại thằng bạn lại hẹn em hộ tôi, trong khi tôi cười ngu ngơ.

Tôi bay. Chẳng nhớ thằng bạn đưa về như thế nào. Mọi thứ như biến thành em, xung quanh tôi. Và tôi chỉ nhớ thêm em là em họ bạn thằng bạn, nhà sát vách.

Hai ngày tôi ngu ngơ, chỉ cười. Bố mẹ cũng ngạc nhiên với trạng thái của tôi. Con em thì liên tục dò hỏi, hẳn là đoán già đón non trăm nghìn lý do. Tôi im lặng.

Ngày đó cũng đến, ngày thằng bạn hẹn hộ rủ đi chơi chợ hoa Tết. Tôi phóng xe như bay đến nhà thằng bạn và liên mồm giục nó khẩn trương. Khi đến nhà thằng bạn, anh họ của em, mới biết em vẫn phải đi làm và phải qua trưa mới đi được. Thời gian thật chậm, hết cà phê, rồi trà vỉa hè … mà vẫn chưa đến trưa.

Tống 2 thằng kia lên 1 chiếc xe, với giá 1 gói 3 số 5. Chúng tôi phóng đến cơ quan em. Em kia rồi. Thật rạng rỡ với áo khoác màu trắng, khăn len hồng trên cổ, tóc thả bay, má ửng hồng. Tần ngần, em nhìn chúng tôi, hẳn là em không muốn đường đột ngồi xe tôi ngay lần đầu. Tôi lên tiếng:

– Anh …. chở em nhé.

Hẳn nghe giống câu hỏi. Hai thằng kia chỉ cười, không lên tiếng, như muốn nhìn tôi khó xử, phí mất gói ba số của tôi. Em nhẹ nhàng đến bên tôi, không một câu trả lời. Nhẹ nhàng, lên xe, không chạm vào tôi để vịn.

Hình như tôi im lặng suốt quãng đường lên Nghi Tàm, tâm trí tôi chỉ ở đằng sau, cách lưng tôi khoảng 5 cm. Cả thế giới của tôi. Tôi chẳng nhớ, mình đã nói gì hay có hành động gì. Chúng tôi đến nơi. Hoa bạt ngàn cả triền đê Nghi Tàm đủ loại, hồng đỏ vàng khoe sắc như cố tô điểm cho em, bông hoa đẹp nhất của tôi.

Sau chợ hoa, rồi xuống vườn đào. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Em dạn dĩ hơn, chủ động hơn. Và tôi cũng thấy tự nhiên hơn. Câu chuyện không chỉ đơn giản là hoa, mà còn sở thích, còn nghề nghiệp và bắt đầu có những ước mơ. Em cười nhiều hơn, rạng rỡ hơn mỗi khi nói chuyện. Tôi bắt đầu thêm những câu pha trò, gửi những lời tán tỉnh. Em luôn cười.

Thơ thẩn cùng nhau, rồi chợt nhận ra, hai thằng bóng đèn kia đã biến mất. Tôi đoán chúng hẳn rấn chán và xà vào quán cà phê nào đó. Hoặc tế nhị nhường chúng tôi cho nhau, mai tôi sẽ mua hẳn cây thuốc cho chúng nó.

Hoa đào năm nay nở rất đẹp, thời tiết gần Tết cũng ấm lên. Gọi anh thợ ảnh, tôi muốn ghi lại khoảng khắc này, hình ảnh này. Em e ấp bên cây đào, đào rực rỡ hẳn lên. Anh thợ cũng hẳn nhận ra, nên chụp rất nhiều. Và tôi vẫn phải cám ơn anh thợ tinh ý, anh mời tôi chụp cùng em khi thấy tôi ngây người ngắm em tạo dáng. Em chỉ cười không nói, tôi đến bên em, thừa thãi, bất động. Em khoác lấy tay tôi, chủ động.

Chúng tôi về, khoảng cách đã gần hơn, tay em đặt nhẹ lên ngang hông tôi. Đưa em đi ăn, thời gian ngắn lại. Càng gần nhà, xe càng chậm. Hết sức, tôi rủ em đi uống nước. Em đồng ý nhẹ nhàng.

Nhấp hớp cà phê ấm nóng quen thuộc, như nối lại các sức mạnh của tôi. Tôi đưa tay nắm tay em, em để yên, cúi đầu. Ấm mềm, nuột nà. Trong tôi như nổ tung, máu chảy tung các mạch, tim đập như không nhịp, mắt chỉ còn màu trắng. Và tôi cảm giác em cũng vậy, màu hồng bắt đầu lan dần từ cổ, lên má, môi em mím lại đầu cúi thấp hơn. Tôi biết, tôi và em đã kết nối và nhịp cùng một đập.

Trời tối, gió bắt đầu lạnh. Em đã ôm sát tôi, như để ngăn cơn gió lạnh hoặc để giữ chúng tôi với nhau. Ủ hai bàn tay em, tôi đưa lên môi hôn, tay em run run hay môi tôi run. Em vào nhà, tôi một lúc mới hết run để nổ máy xe. Đêm tôi đã mơ thấy em.

Hôm sau, phải đưa mẹ về quê, quẩn quanh cả ngày, tối mới lại trở ra Hà Nội. Tôi bắt đầu hiểu nỗi nhớ. Nhớ cồn cào. Nhớ đến thắt ruột. Thật lạ, thật thích (Giá như bây giờ, đã nhắn tin để đỡ nhớ. Nhưng hẳn, cảm giác nhớ nó sẽ không như ngày của chúng tôi).

Còn 2 ngày nữa là Tết, Hà Nội đã vắng dần người, các hàng quán cũng đóng của gần hết để chuẩn bị dọn dẹp đón Tết. Tôi không chịu được, lấy cớ sang nhà thằng bạn để đưa thuốc như đã hẹn hôm nào. Nó không có nhà, tôi lấy hết dũng khí sang nhà em, và tự nhủ nếu có gì thì nói tôi gửi cây thuốc. Sau tiếng gõ cửa và tiếng em vang lên “Ai đấy?”, tôi lý nhí “Anh…”. Và hình như tôi cảm thấy có tiếng va chạm mạnh, và tiếng bước chân chạy. Em hiện ra trước mắt tôi, vẫn sáng ngời, nụ cười rạng rỡ. Tôi bước vào nhà, em khép cửa lại, nhìn nhau. Rồi như thỏi nam châm, chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Em thật gần, hơi thở thơm tho, nóng hổi. Như bản năng mách bảo tôi đưa môi mình tiến đến môi em. Và ầm, từng xúc giác mở tung để đón em vào. Môi tôi đói khát cuốn lấy môi em, nếm náp từng giọt mật trên môi em. Tay tôi xiết chặt lấy em, để cảm giác mềm êm trước ngực. Trượt dài xuống để cảm giác sự nẩy căng tròn trịa trên mông. Hôn rồi lại xiết, thời gian như ngừng lại. Khi rời nhau để lấy hơi, mặt em đã rạng hồng, vệt hồng lan hết mặt xuống cổ. “Anh yêu em!”, tôi nói. Tự nhiên như nó vốn thế. Em lại vít đầu tôi xuống và lại cuốn lấy môi tôi, hàm răng mở ra, cái lưỡi ướt át đưa sang như muốn nếm náp hết hương vị của tình yêu. “Em yêu Anh!” nhẹ ra giữa cái hôn. (nếu được quay lại, chắc chắn nụ hôn của chúng tôi phải đẹp hơn nụ hôn trong mưa của Audrey Hepburn và George Peppard trong phim Breakfast at Tiffany’s)

Chúng tôi đã là của nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*