Home Truyện Người Lớn Ma Hả Chơi Luôn – Truyện Ma Người Lớn 18+

Ma Hả Chơi Luôn – Truyện Ma Người Lớn 18+

Nga mải nghe chuyện maTú kể, đến khi Tú hôn nàng Nga mới biết nàng đang nàm trong vòng tay thằng nhỏ, và nhứng chỗ kín đáo nhất cũng đã bị nó mò tới nơi rồi. Lúc đầu nàng biết nó táy máy, nhưng cứ để yên vì không nghĩ là thằng bé bạo phổi như vậy. Ai ngờ chính nàng bị nó cho vào tròng mà không hay. Bây giờ mà đẩy nó ra chắc chắn thàng nhỏ sẽ mất mặt bỏ về ngay, bởi vậy Nga phải nằm yên cho nó hôn. Bàn tay vụng dại củay táy máy thực trẻ con. Nga nghĩ, đã chót thì cho chết luôn, nàng cũng đã ngủ với cả trăm thằng đàn ông rồi chứ có lành lặn gì đâu mà phải giữ giá nữa. Thằng nhỏ này thì cũng là đàn ông thôi chứ có khác gì đâu. Cần tìên để sống với cần nó bây giờ giứmạng sống cũng thế thôi; mà coi chừng bây giờ cần nó còn nhiều hơn tiền nữa.

Thấy Nga không phản ứng gì, Tú làm tới ngay; nó ấn nhẹ nàng nằm xuống giường, hỏi nho nhỏ:
“Tắt đèn đi nhé em…”
Nga từ từ gật đầu, Tú với tay tắt công tắc điện, bóng tối chụp xuống, căn phòng tối đen, có tiếng Nga thì thào:
“Anh hư quá đi…”
Thằng Tú không còn biết Nga nói gì nứa cả, trong tay nó là một thân hình nẫy lửa mà nó thèm muốn từ lâu, nó nhào ngay lên mình Nga như một con hổ đói vừa tìm được mồi ngon, làn da ngà ngọc của Nga làm Tú quên cả chung quanh, nó hùng hục thở mạnh, nhấp nhô thân mình trên chiếc bụng thon trắng ngần của Nga. Rồi bổng nhiên như một con diều đứt dây, Tú rên xiết, thả cả người nằm gục lên mình Nga như một xác chết…

Thế là từ hôm đó, Tú ở lại nhà Đỗ Nga luôn. Ông Tư Răng Vàng tự nhiên được một món tiền, lại không phải nuôi thằng con du đãngtốì ngày ăn xonglêu bêu phá làng phá xóm nứa. Ông mừng lắm, và coi như Nga là một ân nhân trong gia đình ông vậy.

Kể từ nay chắc chắn con ma Xuân Nhi không còn dám bén mảng tới nhà Nga nữa. Nàng mừng vô hạn nên cũng quí thằng Tú hết mình, tôl nào cũng cho nó ngủ chung. Chỉ có điều đã lâu lắm không thấy Giầu tới kiếm nàng nữa; hình như sau những đêm dài ân ái, Giầu đã chán nàng, mặc dù Nga đá giúp Giầu thanh toán Xuân Nhi làm cho nàng phải khốn đốn bấy lâu nay.

Nga đã đi tìm Giầu khắp nơi, nhưng không làm sao gặp được chàng. Sựthực thì một kẻ lắm tiền, giầu thế lực như Giầu, làm sao một người nhưNga eó thể dễ dàng tìm được, khi mà chàng đã chán chê tấm thân nhầy nhụa của nàng. Giầu đã có bồ khác, đó là cô vũ nứ đông khách nhất của vũ trường Mỹ Cảnh, ít người biết tên tuổi thực của nàng; dân chơi thường gọi nàng là “Phượng Núi Của”. Nội cái ngoại hiệu đó cũng đã nói lên hết con người của Phượng rồi.

Sắc đẹp diễm lệ của nàng đã làm không biếtbao nhiêu khách mày râu khốn đốn. Nhất là bộ ngực vĩ đại quá khổ nung núc, lồ lộ, thật sự trăm phần trăm không sửa chữa, đã làm nàng nổi tiếng trong làng chơi không địch thủ. Gái giang hồ gặp trai tứ chiến, Phượng cặp với Giầu thực xứng đôi. Chiến thuật cua gúi của Giầu là mướn nhà bao dàn rất hiệu nghiệmn với hầu hết các cô vũ nữ chàng cặp. Tuy nhiên với “Phượng Núi Của”, Giầu không giở chiêu này ra được nữa, vì nhà nàng là cả một chiếc vi la rộng lớn không thưa gì nhà Giầu. Nàng cũng có xe hơi đắt tiền nhất thành phố Sàigon này và dưới tay Phượng cũng có cả chục đàn em dao búa như Giầu vậy. Tuy vậy, nàng đã tới với Giầu vì túi tiền của chàng đã mở ra, đánh bại hầu hết cách công tử nổi tiếng trong giới giang hồ này. Hôm nay đi nhẩy về, Phượng chở Giầu về nhà. Đậu xe vô nhà để xe xong, Phượng khoác tay Giầu vô phòng ngủ ngay.
Nàng nằm sải tay trên giường bảo Giầu:
“Mệt quá, anh đi tắm đi, để em nghỉ một lát.”
Giầu ngồi xuống bên cạnh nàng gạ gẫm:
“Hay là hai đứa mình tắm chung đi nghe cưng.”
Phượng cười hi hí:
“Các ông tới nhà em, ông nào ông ấy cũng đòi hỏi đủ thứ hết, anh cũng có khác gì ai đâu.”
Giầu cười hề hề, nằm xuống cạnh Phượng; mặt chàng sát ngay ngưc nàng, hôn lên “núi của” ấy một cái thực kêu rồi vục mặt luôn vô đấy. Phượng cười khúc khích đẩy đầu Giầu ra, la nho nhỏ:
“Anh làm em nhột quá hà, để em thay quần áo đã rồi chúng mình đi tắm nhé anh.”
Thay đồ xong, Phượng bước ra. Giầu nhìn nàng đăm đăm, chân tay muốn run lên vì thân hình núi lủa của nàng lồ lộ trong bộ đồ tắm nửa kín nửa hở giết người đó. Chưa bao giờ Giầu gặp một cô gái nào có thân hình tuyệt vời như Phượng ngày hôm nay; có thể nói cảnhững Hoa Hậu trên thế giới cũng chỉ đẹp được như nàng là cùng cực rồi. Bộ đồ mầu hồng thực mỏng manh, bên trong không mặc thêm một tí gì khác, thân thểtrắng nõn như đoá hoa bạch liên. Hai mầu trắng hồng thực đều hoà, kết hợp như một thứ mầu sắc ảo mộng. Máu trong người Giầu sôi lên.

Phượng thấy Giầu ngồi bất động trên giường, hai mắt nhìn nàng đăm đăm, mỉm cười đi tới gần chàng, lấy cùi trỏ hích vô mình chàng, nói:
“Nhìn gì mà dứ vậy, bộ muốn bóc hết của người ta ra đó phải không? Thay đồ đi chứ.”
Giầu tỉnh lại như kẻ mất hồn, lắp bắp nói:
“ờ.. ờ phải rồi, phải rồi… tháy đồ chứ, thay đồ chứ.”
Nói xong chàng vội vàng vào phòng tắm .liền. Vừa vô tới nơi,,chàng thấy sợi roi da treo tòng teng trên vách, chàng ngạc nhiên tới thích thú, nói với ra ngoài:
“Phượng ơi, em để sợi roi da đây làm chi vậy?”
“Roi dùng để đánh người đó anh”
“Bộ em cững biết đánh roi da sao?”
“Khôngbiết đánh cũng phải học chứ sao, vì đó là nhu cầu khoái lạc thời đại mới này mà. Bây giờ các anh nhiều người thích những cảm giác mạnh như ở phương tây, tụi em phải biết cách hành hạ eác anh như súc vật mới thoả mãn được những người sành chơi mới mẻ này.”

Nàng vừa nói xong cũngbước vô phòng tầm, từ từ cởi bỏ quần áo, máng lên váeh. Thân thể nàng như một bức tượng khoả thân eủa thần vệ nữ, có sứe qưyến rũ tới run rẩy đàn ông. Giầu làngười ăn chơi từngtrải, vậy mà người chàng nóng lên đến độ muốn cháy thịt xương.

Phượng lấy cây roi xuống, nàng thỏ thẻ:
“Anh muốn thử không, đã từng chơi món này bao giờ chưa?”
Giầu thích thú:
“Đó là món bạo dâm, anh có nhiều bạn bè đi nước ngoài về kể lại; cáí món này bây giờ thịnh hành lắm. Có nhiều công ty lớn ehuyên môn sản xuất eác dụng cụ đồ chơi này, anh cũng đang định gửi mua ít món, vậy mà em đã có ở đây rồi.”
“Vậy thì…” Phượng liếc Giầu thực dâm dật, nói tiếp.
“Công tử có muốn thử không, bản cô nươhg sẽ cho chàng nếm mùi ngọn roi phong trần khoái lạc này.”
Giầu miệng nói, tay cởi quần áo ra thật lẹ.
“Muốn chứ, muốn chứ~ thử xem sao.”
Phượng cười hí hí, quất ngọn roi vô mông Giầu, lúc đầu nhè nhẹ, sau mạnh hơh. Giầu co người lại rên rĩ:
“Đánh mạnh ehút nứa đi, Phải rồi như vậy đó, mạnh nứa coi, tí nứa… a… a… a…”
“Thích không anh?”
“Thích, thích quá đi. ủa, tại sao lại ngừng lại, đánh nứa đi chứ.”
“Em xin lỗi, mệt quá rồi, phải nghĩ một lát.”
Vừa nói nàng vừa lăn ehiếc roi tròn trên lưng chàng.
Chiếc roi lăn tới đâu, Giầu nổi da gà lên tới đó, chàng rít lên:
“Không đượe ngừng, đánh mạnh đi chứ, đã bảo đừng có ngừ’ng mà…”
Phượng cười ha hả, quất mạnh ngọn roi, tuy dơ cao, đánh mạnh, nhưng đầu roi lăn trên mình Giầu không để một dấu vết nào. Quả thực tài nghệ xử dụng ngọn roi phong trần khoái lạc này eủa nàng đã tới múc tuyệt đỉnh. Giầu gào lên với nhứng âm thanh thật sung sướng.
“Để em đánh ra lửa, cho mà coi, đừng có nôn nóng. Lúc ấy mới cần tới Phượng Núi Cqảnày ra tay chứa lửa, anh có biết thế không?”
Ngưng một lát, nàng chống ngọn roi lên mình Giầu hỏi:
‘lNhưng mà anh còn nhớ lời hưa hôm trước mua cho em cái đồng hồ President không?”
Giầu gào lên rối rít:
“Nhớ chứ, nhớ’ehứ, đánh nứa đi. Anh nhớ mà, chiếc đồng hồ Rolex ở tiệm Hột xoàn Đức Âm trên đường Tự Do chứ gì, nhớ mà, nhớ mà… đánh nữa đi…”
“Em sợ anh nói rồi bỏ qưa, làng chơi thiếu gì thằng chơi bẩn.”
“Anh đâu có phải là hạng người đó Phượng ơi, đánh nữa đi, ngày mai chúng mình đi mua đồng hồ ngay chứ có gì quá đáng đâu em… đánh nứa đi…”
Phượng cười hì hì..
“Cái đó khó tin lắm, vì chi~u hôm qua có một cô vũ nứ tới vũ trường em làm tìm anh.”
“Một cô vũ nứ à?”
Giầu không biết chuyện gì, nên hỏi Phượng một cách thực tự nhiên:
“Tại sao lại có người tìm em mà kiếm anh… cô vũ nữ nào đó… eó chuyện gì không em?”
“Nếu không phải là anh nói cho cô ta biết anh cặp với em thì còn ai vào đây được nứa? Nhưng mà cô vũ nữ này cũng đẹp lắm, lại còn thật trẻ nữa, không phải thứ rẻ tiền đâu.

Tự nhiên Giầu linh cảm thấy có chuyện gì bất thường. Chàng nghĩ tới một việc, nhưng không thể nói cho Phượng biết được, bèn hỏi:
“Thế cô ta có cho em biết làm ở đâu không?”
“Có chứ, nếu không làm sao nhắn anh tới gặp cô ta được”
“Ở đâu vậy?”
“Vũ trường Đại Thế Giới.”
Giầu giật mình hỏi lại:
“Vũ trườhg Đại Thế Giới à?”
“Dạ, ở đó. Anh quen cô ta như thế nào mà nàng bỏ công lặn lội đi kiếm anh như vậy?”
Giầu trầm ngâm một lúc, tự hỏi; không biết có phải là những con bạn của Xuân Nhi không. Hay là Mi Mi… đúng rồi, mấy tuần trước, chàng có ngủ với Mi Mi một đêm. Nhưng làm sao con nhỏ này biết chỗ Phượng làm mà kiếm chàng; nhất là làm sao biết được chàng đang cặp với Phượng cơ chứ, vô lý thựe. Giầu bâng khuân, hỏi:
“Cô ta hình dáng ra sao?”
“Đẹp lắm, hai mắt bồ câu, mặt trái xoan, nước da thực trắng, môi hồng mỏng dánh hình trái tim, có một nốt ruồi son bên vành môi, tóc thề ngang vai đen tuyền thật óng mượt; nụ cười thực quyến rũ, cô ta nói anh là người khách
quen, nhưng nay lâu quá không ghé qưa vũ trường Đại ThếGiới, cô biết anh thường tới nhẩy với em nên mới tới kiếm.”

Giầu nghe tới đây, một luồng hơi lạnh chạy dài theo xươngxống. da gà nổi lên khắp mình mẩy. Tim đập thình thịch, chàng hấp tấp hỏi:
“Cô ta có nói tên .là gì không?”
Phượng gật đầu nói:
“Lúc đó em cũng đang ở không nên eó tâm tình với cô ta mấy phút, nàng nói tên là Lê Xuân Nhi.”

Nghe tới tên Lê Xuân Nhi, Giầu bay hồn bạt vía, run lẩy bẩỷ. Một lúe sau chàng mới trấn tĩnh được, tự nghĩ; có lẽ Phượng hỏi han bạn bè chàng biết được chút ít về. Xuân Nhi nên làm bộ hù mình chơi, để thử lòng chàng đối với nàng ra sao. Nhưng chàng nhìn kỹ nét mặt Phượng, thấy không có gì là nàng đùa rỡn cả.
Nhưng án mạng củaXuân Nhi là tư ïtay chàng xếp đặt và thi hành một mình với sự tiếp tay của Đỗ Nga nứa, làm sao Xuân Nhi có thể còn sống mà tới đây kiếm Phượng chứ. Thực là vô lý không lý lại là chuyện ma hay sao?

Chàng kinh ngạc tới ngẩn ngơ. Phượng không biết Giầu đang nghĩ .gì nên hỏi:
“Anh à, có phải anh ehị đã thương nhau rồi không. cô nàng thùy mị và dễ thương lắm đó.” Ngìalg một lát, Phượng lại nói tiếp: “Có lẽ lâu quá anh không đi chơi với nàng nên cô ta mới tới đây kiếm chứ gì. Mà bậy thực, tại sao anh lại khai tên em ra với nàng làm chi không biết nữa.”

Giầu nghe tới đây tâm tư nặng trĩu, chàng không còn hứng thú gì hưởng thụ Unh dục nữa. Hình ảnh Xuân Nhi lăn xuống mương và khi chàng ném chiếe xe Honda vô mặt nàng, máu me-vọt ra tung toé thực rùng rợn. Chàng nói tực nhanh:
“Phượng à, anh về thôi.”
“Về bây giờ sao, mới vừa mới nói yêu em, muốn gần em. Bây giờ đã trở mặt rồi.” Hình như tự ái bị va chạm mạnh, nàng hằn học: “Về thì về đi, không sao đâu, em còn biết bao nhiêu kẻ muốn quì dưới chân em kìa, không phải chỉ có một mình anh đâu.”
“Không, không phải đâu, em hiểu lầm anh rồi. Không có chuyện gì hết mà.”
“Không có chuyện gì hết à. Tại sao bỗngdưng mới nói tới con nhỏ đó là anh chạy làng liền. Nhưng em cũng không cần giứ anh đêm nay đâu; tuy nhiên phải nhớ cái đồng hồ ở tiệm hột xoàn Đức Âm là được. Hứa rồi là phải giữ lời đó, em là Phượng chứ không phải của bỏ đâu.”
“Em yên trí mà, ngày mai chúng mình đi mua liền, có đáng bao nhiêu đâu. Bây giờ anh về nhé.”

Thấy Phượng đá siêu lòng, Giầu lật đật mặc quần áo ra xe lái về nhà ngay. Trên xe, chàng nghĩ vẩn vơ.
Chuyện Phượng kể lúc nãy, nếu không phái làbịa đặt để hù chàng, chắc chắn đó phải là hồn ma của Xuân Nhi tác quái?

Nhưng ở đời này thực sự có ma hay không?
Nếu có đi chăng nữa, hồn ma của Xuân Nhi đâu có quen biết gì với Phượng mà tới tìm nàng! Hồi Xuân Nhi còn làm vũ nứ, nàng ehẳng hề giao thiệp với ai ngoài mấy cô bạn làm chung vũ trường Đại Thế Giới. Hơn ai hết, Giầu còn lạ gì gia cảnh của Xuân Nhi. Nàng làm vũ nữ cũng chỉ là hoàn cảnh bắt buộc, chứ con người đó trời sanh ra không phải loại người này. Hơn thế nữa, Phượng cũng chỉ mới xuất hiện có mấy tháng và vừa nổi tiếng đây.

Không lẽ đó là ma thực sự!
Chuyện ma từ hồi nào tới giờ, người ta kể lại để hù con nít chơi, có bao giờ ma lại thực sựhiện hình khơi khơi như vậy chứ. Những chuyện hoang đường như thế này làm sao tin cho. được. Nhưng không thể nào Phượng lại có thể tả hình giángXuân Nhi một cách quá rõ ràng như vậy được không thế nào có sự trùng hợp kỳ cục như thế bao giờ. Càng nghĩ ngợi, suy luận bao nhiêu, Giầu càng sợ bấy nhiêu. Tự nhiên chàng run lên bần bật.

Bỗng Giầu nghe thấy một tiếng “Cáeh” thực lớn, xe rưng lên. Nhìn vô kiếng chiếu hậu thấy nắp xe sau bật tung. Không ai đá động tới mà tựnhiên nắp xe mở, lạ lùng thực, loại xe Mecerdes này chắc chắn như vậy mà lại có vụ này được hay sao. Xe chàng mới tinh, mua được mấy tháng nay thôi chứ đâu phải xe cũ. Giầu đậu xe lại, vòng ra sau, đóng nắp xe rồi tiếp tục lái về nhà. Chạy được một khoảng ngắn, cánh cửa xe phía sau lại tự động mở. Đường phố vắng ngắt, không một bóng người; Giầu thấy rờn rợn, cố quên đi hình ảnh ma quái trong đầu, nhưng khóng hiểu sao lúc này những chuyện hoang đường lại càng trở về đầy đầu óc. Chàng lài xuống xe xem xét cánh cửa, thấy không có gì lạ. Giầu toát mồ hôi lạnh, cái gì kỳ cục thế này; chàng buột miệng chửi thề:
“Đéo mẹ, đúng là có ma rồi?”

Vừa thốt ra chứ ma, một luồng gió lạnh cuốn tới như cơn lốc, tanh om. Giầu run lập cập, vội vàng chạy vô xe đóng cửa lại, lái đi thực mau. Tiếngbánh xe nghiến xuống đường vội vã rít lên thành một âm thanh ghê rợn. Giầu nắm chặt tay lái, nghiến răng đạp mạnh ga, tăng vận tốc xe chạy thực mau về nhà. Bỗng gió thổi cuồn cuộn trong xe, Giầu liếc mắt nhìn hai bên hông xe lẩm bẩm:
“Quái lạ, cửa kiếng xe đều quay lên hết, gió lọt vô đâu thổi tới”
Giầu vừa lái xe vừa run, chạy được một.lúc lâu, không có gì lạ nữa, chàng hơi yên tâm, nhưng vẫn còn sợ, tự nhủ; có lẽ mình ghé nhà cậu Ba gần đây hay hơn là chạy về nhà. Đường còn xa quá, không biết còn xẩy ra chuyện gì nứa không. Nghĩ là làm liền, Giầu cho xe quẹo mặt; căn biệt thự đồ sộ của cậu Ba ngay trước mặt. Giầu bớt tốc độ, yên chí từ từ lái tới. Bỗng chàng nhìn vô kiếng chiếu hậu, đưa tay lên dụi mắt xem có phải chàng nhìn lầm hay không; trong kiếng từ từ hiện ra một khuôn mặt thiếu nứ máu me be bét, mũi xâu hoắm thành một lỗ đen ngòm, miệng méo xệch, nát bét, hai mắt xanh lè, chiếu sáng một luồng nhỡn quang kinh khủng. Giầu hoảng hốt thắng xe lại, tông cửa chạy ra ngoài, la lớn:
“Ma, ma… Trời ơi… ma Xuân Nhi.”
May mắn lúc ấy cung đã tới nhà cậu Ba rồi, Giầu chạy thục mạng, tới cổng, chàng nắm giây chuông giật liên hồi. Anh gác cổng chạy ra, thấy Giầu mặt mày nhớn nhác, quần áo xốc xếeh, thở hồng hộc, vội vàng đưa chàng vô nhà ngay.
“Cậu Hai, chuyện gì vậy?”
Giầu thở hổn hển:
“Ma, ma… đưa tôi vô nhà… đưa tôi.vô nhà..”
Tay chân bộ hạ cậu Ba của Giầu dều là người trong giới giang hồ, dân đâm thuê ehém mướn. Anh gác cổng này lại còn là một võ sĩ có hạng trong làng võ tự đo; nghe Giầu nói gặp ma, anh tức cười, nói.
“Thôi mà cậu Hai, đừng có rỡn với đàn em chứ.”
Giầu vẫn thở hổn hển:
“Tao không có rỡn đâu, có ma thực đó, bộ thàng Bẩy mày không tin lời tao nói hay Bao?”
Bẩy vẫn cười cười.
“Vậy chứ ma ở đâu, để em ra đả nó vài quyền xem tài sức tới đâu cho biết.”
Giầu nhớn nhác chĩ ra phía chiếc xe chàng đậu giữa đường cách đó vài chục thước.
“Đó, đó trong xe tao. Nhưng mà, mày… mày đưa tao vô nhà đã, muốn ra đó làm gì thì làm.”
Bẩy bán tín bán nghi, anh nghĩ không lẽ có ma thực; nếu không cậu chủ mình tại sao mặt mày xanh lè, quần áo xốc xếch, hơi thở hồng hộc, bỏ cảxe chạy bán sống bán chết như thếnày được hay sao. Hay là có thằng nào nhát cậu ta, tính cuỗm cái xế mới chăng. Bấy thò hai ngón tay vô miệng thổi mạnh gọi người tiếp cứu. Tiếng sáo rít lên, ám hiệu gọi người khẩn cấp trong tổ chức làm ăn của ông Phúc. Một đám người lố nhố chạy tới, tay đao tay gậy. Bẩy quay lại, chĩ chiếc xe của Giầu đậu xa xa, nói thực nhanh:
“Chúng mày chạy ra chiếc xe của ông chủ đậu kia kìa, coi coi thằng nào giả làm ma trong đó lôi vô đây, đập nó một trận cho tao coi. Mau lên, không nó tẩu mất bây giờ.”
Mọi người ùa ra xe trong khi Giầu vừa thở vừa lắc đầu nguầy nguậy:
“Ma, ma… mà, không phải người ta đâu.”

Bẩy từng trải giang hồ, không tin lời Giầu nói, nhưng cũng không cãi. Anh thấy cậu chủ này mất hồn vía rồi còn đâu sáng suốt mà nói năng gì nữa, tốt nhết đưa cậu ta vô cho ông chủ. Còn thằng cô hồn nào đó giả làm ma cứ để tụi đàn em lôi vô đây rồi tính. Bẩy nói xuôi:
“Dạ, em đưa cậu Hai vô nhà, để tụi nhỏ ra coi ehừng xe eũng tốt thôi…”
“Như vậy tốt… tốt lắm… đưa tao vô gặp cậu Ba đi.”
Giầu không cần phải đợi, ông Phúc cũng đã ra tới hàng hiên rồi. óng ngạc nhiên; làm ăn cả chục năm nay, chưa bao giờ có đám nào có gan tới tận nơi ông ở sanh sự. Vậy mà tối nay tại sao thằng Bẩy lại dùng tín hiệu gọi người tiếp cứu khẩn cấp ngay ngoài sân kể cũng lạ thực.

Ông hấp tấp chạy ra, lúc ấy Bẩy cũng đã dìu Giầu tới nơi. nhìn dáng điệu hoảng hết, tơi tả của Giầu, ông eàng ngạc nhiên hơn, hỏi liền:
“Có chuyện gì đó Giầu?”
Mặt mũi Giầu vẫn còn nhớn nhác, chưa hoàn hồn, chàng lắp bắp:
“Cháu, cháu… gặp ma…”
Ông Phúc phì cười, mấy bộ hạ chung quanh ông cũng cười rộ. Ông khôi hài:
“Cái thứ ma cô mày mà cũng sợ ma à. Thằng cô hồn, làm tao cứ ngỡ chuyện gì. Ma ở đâu?”
Giầu chưa kịp nói, Bẩy đã đỡ lời:
“Thưa ông chủ, cậu Hai nói con ma ấy nó nhát cậu trong xe, nên bỏ xe chạy thục mạng tới đây.”

Trong đầu ông Phúc thoáng qua một nghi ngờ. Ông cũng nghĩ như Bẩy; cho là thằng nào giả ma dọa Giầu để cướp chiếc xe Mecerdes mới của y. Hơn ai hết, ông còn lạ gì tánh tình cũng như con người thằng cháu đích tôn duy nhất trong giòng họ Nguyễn của ông. Hai anh em ông vô phúc, có cả chục bà vợ mà chỉ có thằng Giầu này là người duy nhất nôl dòng. Anh ông – Nhà tỷ phú Nguyễn văn Giám đã tốn không biết bao nhiêu tiền chạy chữa mà cũng không đẻ thêm được thằng con nào nứa; ông còn tệ hại hơn, không có một mống. ông trời thực bất công; tiền bạc của gia đình ông đầy nhà như thế này mà không cho được một mụn con để thụ hưởng, không hiểu chết đi, biết làm gì với gia tài bạc tỷ kia! Làm sao đem xuống mồ được.

Ông chạy xuống mấy bực thang, nhìn Giầu mà lòng xót xa, ông đỡ một bên tay Giầu, hỏi:
“Cháu có sao không?”
‘Dạ, dạ… không.”
“Vậy thì tốt rồi.” ông quay qua Bẩy, hỏi: “Mày đã cho thằng nào. chạy ra xe coi ra sao chưa?”
“Dạ, thưa ông chủ, tụi thằng Sáu Vằn và Chín Lụi đã ra đó rồi. Con bảo chứng nó thấy đứa nào dọa ma cậu chủ, cứ lôi vô đây tẩn cho một trận để chúng nó hết dỡn mặt.”
Ông Phúc có vẻ hài lòng, gật đầu, nói:
“Tốt, tốt, lôi chúng nó vô đây cho tao xem; chúng có ba đầu sáu tay gì mà dám chọc vô nhà này.”
Ông quay qua Giầu hỏi:
“Cháu có giao chìa khóa cho chúng nó lái xe vô đây không?”
“Dạ, dạ… chìa khóa còn ở trong xe.”
“Chưa tắt máy à?”
“Thưa cậu chưa.” ‘
óng Phúc quay ra sau nói:
“Thằng Tám ra lái xe vô đây.”
Chờ cho Tám chạy đi rồi, ông mới hôi lại Giầu: .
“Ma như thế nào?”
“Cậu biết mà, con ma… Xuân Nhi đó.”
Ông Phúc dừng lại, trố mắt nhìn Giầu ngạc nhiên:
“Mày nói con vũ nứXuân Nhi làm ở vũ trường mợ Ba mày ấy hả?”
“Dạ, thưa cậu, chính con nhỏ đó.”
“Nó chết rồi mà.”
“Bởi vậy nó mới thành ma về hại cháu.”
Mặt ông Phúc hơi cau lại, ông nghi Xuân Nhi chưa chết.
“Mày có chắc là nó không? Sao bảo chính tay mày giết nó mà?”
“Dạ, chính là nó… cũng vì cháu giết nó nên nó mới về trả thù.”
“Vậy thì lạ thực; trên đời này lại có chuyện ma quỷ nhưvậy thực sao. Thằng anh nó cũng đãbi đám của mình thanh toán trong tù rồi, bố nó phải tự tử trướe đó; có đứa nào thành ma nhát tạo đâu, sao nó lại kiếm mày?”
“Cháu đâu có biết? nhưng chắc chắn con Xuân Nhi thành ma rồi đó cậu à.”
Giầu vừa nói xong, một luồng gió lạnh tánh om thổi tới câylá trong vườn kêu rào rào. Giầu thét lên:
“Nó tới rồi đó cậu ơi ?”
Quả thực lúc đó Xuân Nhi đã tới, nàng nghe hết câu chuyện eậu cháu Giầu nói với nhau. Thì ra cả gia đình nàng dều bị tụi này hại. Ngay cả trinh tiết nàng cũng bị tên già dâm đục kia tướe đoạt, rồi những ngày sau cùng của cuộc đời nàng lại bị tên cháu đốn mạt của giòng họ này lợi dụng, cho tới khi chán chê thì kết liễu mạng sống nàng.

Xuân Nhi nổi cơn giận xung thiên, tính hoá gió giết chết hết đám này; nàng vừa vung tay áo lên, bỗng bị một đạo hào quang chặn lại, đồng thời hất nàng bắn xuống thềm nhà. Xuân Nhi hoảng hồn lồm cồm bò dậy, miệng rỉ máu tươi; nàng kinh hãi nhìn lên, thì ra một tên nô bộc của lão Phúc vừa mở cửa ra vô. Chiếc bàn thờ Phật to lớn, uy nghi đặt ngay phòng khách. Trên đó thờ không biết bao nhiêu là Phật, Tiên, Thần, Thánh. Có cả Đấu Chiến Thắng Phật, – xưa kia nổi danh bắt yêu trừ ma tên là Tôn Ngộ Không nữa – Nàng sợ hãi bay vút lên trên không chạy trốn.

Bây giờ không những ông Phúc mà tất cả đám bộ hạ ông đều tin là có ma thực rồi. Mọi người vừa bị ngọn gió bất ngờ thổi tới, quần áo tơi tả, đầu tóc rối bù, ai nấy đều hoảng kinh. Đồng thời ngay lúc ấy, một bóng trắng bay vút lên trên không, rít lên tiếng kêu ai oán não nùng.

Ông Phúc được đám bộ hạ dìu vô nhà; Giầu cũng lếch thếch chạy theo. Mọi người náo loạn, duy chỉ có Già Phèn vẫn bình tĩnh, ông ta đứng chấn ngay cửa, thét lớn:
“Hay cho con tàehó tác quái, có giỏi hiện nguyên hình chơi với già này một keo.”

Ông Phúc cùng mọi người chạy đượe vô trong nhà rồi thở hồng hộc. ông vừa định la thủ hạ đóng cửa lại không cho con ma vô nhà, bỗng ngạc nhiên thấy ông bố già của mình oai phong đứng ngay trước cửa thách thức con ma. Ông vừa sợ vừa mừng, vì từ hồi nào tới giờ ông già Phèn được ông mướn lau chùi dọn dẹp nhà cửa cũng như tưới cây làm vườn. Ông ta chưa bao giờ nói mình có võ nghệ, phép tắc trừ ma giệt quỉ cả. Vậy mà hôm nay, ông dám đi cản hậu cho mọi người chạy trốn, lại còn lớn tiếng thách thức con ma kinh khủng kia nứa thì đâu phải thứ tầm thường. Chẳng những ông Phúc ngạc nhiên mà ngay cả đám thủ hạ của ông và Giầu cũng tần ngần; không ai ngờ một ông già làm vườn, lau chỉ lo chùi đồ đạc, ốm yếu như Già Phèn lại cô bản lãnh này. Mọi người nhìn ông đăm đăm như nhìn một quái vật.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*