Giãi bày của một nàng dâu Tây hãi hùng Tết Việt
Xin chào các bạn!
Tên
tôi là Jessica, người nhà và bạn bè hay gọi thân mật là Jess. Tôi biết
trang báo này qua mấy người bạn đồng nghiệp. Thấy mọi người hay giãi bày
tâm sự lên đây và nhận được nhiều lời tư vấn, tôi cũng muốn viết 1 bài
để giải tỏa tâm lý.
Trước tiên, xin mọi người
thông cảm nếu có viết gì sai chính tả trong bài tâm sự này, vì tôi là
người nước ngoài, mới chỉ học tiếng Việt 5 năm thôi.
Mấy
năm trước, tôi từng đến Việt Nam trong chương trình giao lưu sinh viên
quốc tế. Cảm thấy yêu mến Việt Nam, sau khi học xong Đại học, tôi quay
trở lại và làm việc tại đây. Thậm chí, tôi còn cưới luôn 1 chàng trai
Việt và làm dâu đất nước này.
Trước khi lấy
chồng, tôi rất thích ngày Tết cổ truyền Việt Nam. Dịp Tết, ra đường tràn
ngập màu đỏ và vàng rất rực rỡ và thích mắt. Mọi người đi sắm sửa vui
vẻ, rộn ràng. Những món ăn vào ngày này thì thực sự rất ngon, rất ấn
tượng. Tôi thích bánh chưng và thịt ngan kho đông lắm!
Cảm thấy yêu mến Việt Nam, tôi còn cưới luôn 1 chàng trai Việt và làm dâu đất nước này.
Nhưng
sau khi kết hôn, tôi lại sợ hãi và khó chịu nhất với ngày Tết. Làm dâu
gần 3 năm, ăn 2 cái Tết Việt, tôi dần nhận thấy mặt trái của ngày lễ
mừng năm mới này.
Không biết có gia đình nào
như gia đình tôi không. Nhưng cứ tới gần ngày Tết, mẹ chồng tôi lại
phone từ Thái Bình lên gọi chúng tôi về ăn Tết, sau đó nhắc chồng tôi
đưa tiền.
Chồng tôi lúc nào cũng vâng, rồi sau
đó lại than thở với tôi. Nghe chồng nói số tiền mà mẹ xin, tôi cũng
giật mình. Về ăn Tết quê chồng có 3 – 4 ngày mà chúng tôi phải bỏ ra số
tiền đủ chi tiêu cho cả 2 tháng.
Chưa hết,
chồng còn rủ tôi đi tới siêu thị, mua rất nhiều đồ để biếu họ hàng. Sau
đó, anh lại cho tiền vào phong bì, nhét vào mỗi gói quà 1 cái.
Tôi
chưa từng nghe Việt Nam có tục lệ góp Tết này. Tôi có hỏi các bạn đồng
nghiệp người Việt. Họ bảo nhà ai cũng thế cả. Biếu Tết bố mẹ, người thân
thể hiện sự hiếu thuận với bố mẹ, tình cảm keo sơn với họ hàng.
Tôi
thắc mắc “Vậy tặng món quà nhỏ là được, sao cứ phải có phong bao tốn
kém quá?”. Một chị nói “Quà càng to, tiền càng nhiều thì càng có hiếu em
ạ!”.
Nghe chị đó nói mà tôi sốc. Những gì
trước đây tôi từng nghe về Tết Việt: ngày đoàn viên, sum họp, gia đình
gặp nhau, trau dồi tình cảm. Tôi cứ nghĩ họ trau dồi bằng cách gặp mặt
nhau, trò chuyện, cùng vui chơi thoải mái. Không ngờ cách mà họ gắn bó
thêm lại là bằng vật chất, bằng tiền. Tôi thất vọng.
Về
nhà chồng ăn Tết, tôi mới biết được, người phụ nữ Việt Nam thật khổ.
Ngày Tết, người Việt ăn mừng nhiều quá. Ngày phải đến mấy bữa. Nấu
nướng, dọn rửa rất mệt. Ấy vậy mà toàn phụ nữ làm, đàn ông chẳng giúp
việc gì hết.
Tôi thấy đàn ông chỉ toàn ăn, uống
rượu và ngồi nói chuyện, chẳng chịu làm gì. Mấy mâm cỗ nặng nâng nhấc
lên xuống mấy tầng nhà để thắp hương cúng tổ tiên, toàn là phụ nữ khệ nệ
làm.
Lúc ăn uống, thiếu cái này, thiếu cái
kia thì đàn ông ầm ĩ sai phụ nữ đi lấy. Nếu lấy chậm còn tỏ thái độ
không hài lòng, nhăn nhó. Đàn ông ăn xong rung đùi ngồi uống nước. Phụ
nữ ăn xong phải đi gọt hoa quảmang lên. Sau đó lại không được ăn tráng
miệng mà lại phải dọn mâm bát.
Những người phụ
nữ trong gia đình tôi không hề phản kháng, coi đó như việc đương nhiên.
Có 1 lần tôi chạy ra chỗ đàn ông, bảo họ đi bê mấy mâm bát nặng, mẹ
chồng vội xua tay ngăn cản. Rồi bài kéo tôi ra 1 góc “Jess mệt thì bảo
mẹ, để mẹ làm. Phụ nữ phải lo công việc cúng giỗ, cỗ bàn. Đàn ông họ
ngồi bàn việc lớn với nhau, đừng làm ảnh hưởng tới họ”.
Tôi
thì chẳng thấy họ nói việc lớn gì cả, rõ ràng là câu chuyện phiếm linh
tinh thôi mà. Bê mấy mâm bát xong nói tiếp thì có làm sao đâu.
Cứ
nói Tết là ngày ăn chơi, nhưng tôi cảm thấy đó chỉ là ngày ăn chơi của
đàn ông thôi. Còn phụ nữ thì có thấy ăn chơi được gì đâu, tất bật bao
việc từ sáng tới tối. Từ ngày lấy chồng, tôi đâm khó chịu với ngày Tết.
Nó thể hiện rõ nhất sự phân biệt đối xử, sự bất công trong xã hội Việt
Nam giữa 2 giới nam và nữ.
Những ngày Tết, tôi
cũng ghét chồng hơn hẳn. Nhìn anh rung đùi ngồi uống rượu hết đám này
đến đám khác, tối về say xỉn lè nhè thật bực mình. Trong khi đó, tôi đau
nhức khắp mình mẩy vì 1 ngày lao động vất vả…
Tôi
cũng ghét cách mọi người hỏi thăm nhau ngày Tết. Có cảm giác như họ
đang soi mói, chọc ngoáy vào đời tư của người khác thì đúng hơn. Giả dụ
như tôi, 2 năm về ăn Tết là 2 năm tôi đau đầu muốn chết vì người lớn bên
nhà chồng.
Ít có dịp gặp nhau nhưng không khí
chẳng có gì là vui cả. Người lớn bên chồng được thể giáo huấn, dạy dỗ
hết chuyện này tới chuyện khác. Nhất là chuyện sinh con đẻ cái của vợ
chồng tôi bị cả họ lôi ra bàn bạc.Lấy chồng được gần 3 năm mà tôi đã bắt đầu chính thức chán ngán Tết Việt.
Nhất
là cái Tết năm con Rồng vừa rồi. Ai đến cũng khuyên bảo, nhắc nhở tôi
đẻ 1 đứa con đi, mà là con trai thì càng tốt. Nghe đâu con trai tuổi
Rồng tốt này, tốt nọ. Mọi người nói nhiều quá tôi cũng chẳng kịp để vào
đầu.
Đến khi tôi bày tỏ chưa muốn sinh thì ai
cũng nghệt ra, rồi xơi xơi mắng mỏ, giảng giải 1 số đạo lý làm dâu, làm
vợ. Tôi nghe mà khó chịu. Buồn cười thật, con là vợ chồng tôi sinh, vợ
chồng tôi nuôi. Đến khi nào cảm thấy tâm lý, vật chất sẵn sàng để lo cho
đứa trẻ thì mới đẻ được chứ. Chẳng hiểu có liên quan gì tới mọi người
mà xúm vào bàn tán, trách mắng tôi. Thật vô duyên hết biết!
Nhưng
nhớ lời nhắc nhở của chồng, tôi đành nén giận im lặng “Mọi người nói gì
em cũng phải vâng, dạ, không được cãi, không được phản kháng. Phong tục
người Việt Nam là vậy. Ai lớn tuổi hơn, người đó đúng”.
Lấy
chồng được gần 3 năm mà tôi đã bắt đầu chính thức chán ngán Tết Việt.
Mà thấy ở công ty tôi, các chị em đồng nghiệp cũng than thở nhiều lắm.
Ai cũng kêu sợ Tết, buồn bực, lo âu vì Tết. Tôi chẳng còn cảm nhận không
khí vui vẻ, rộn ràng của ngày Tết khi xưa.