Home Nghệ Thuật Yêu Em thành con nợ vì lo cho người yêu

Em thành con nợ vì lo cho người yêu

Mối tình đầu của em có muôn vàn sóng gió. Em yêu anh từ khi hai đứa
còn học trung học. Ngày đó nhà anh giàu, anh học giỏi có rất nhiều người
yêu mến. Em thì ngược lại. Vì mặc cảm, em chẳng dám thể hiện tình cảm
của mình. Dù không gặp nhau nữa nhưng khi mỗi người một con đường riêng,
trong lòng em vẫn còn tình cảm. 5 năm trôi qua, em vẫn không quên được
anh, còn anh thì… chẳng biết rằng luôn có một người dõi theo anh.

Rồi
đến năm thứ hai đại học, em và anh vô tình gặp lại. Trái tim em thổn
thức và em đã chấp nhận làm bạn gái anh. Ngày đó, em hồn nhiên và ngây
thơ lắm. Em đơn giản lắm, em không đẹp và cũng chẳng giỏi giang gì. Em
chẳng bằng những người con gái anh từng quen. Nhiều lúc nghĩ không biết
vì sao anh lại yêu em nữa? Chỉ nhớ là có một lần anh nói: “Em không đẹp
nhưng mà em độc”.

Từ ngày quen anh, em yêu bằng tất cả. Em yêu
anh chân thành để anh cảm nhận được tình yêu của em và cũng yêu em như
vậy. Rồi chẳng bao lâu sau, hai đứa vô tình biết được chúng em là bà con
với nhau, bà con bốn đời bên ngoại. Vì nhà hai đứa em ở gần và anh ở
bên ngoại nên bị mọi người phản đối, cấm cản. Tuy vậy nhưng hai đứa em
vẫn không từ bỏ, vẫn bên nhau vì chỉ gia đình em và những người bà con
khác không đồng ý. Còn bên nhà anh thì không nói gì, vui vẻ đón nhận em.

Ngày
qua ngày, gia đình em càng kiểm soát em chặt chẽ khiến em ngột thở lắm.
Em biết được nguyên nhân vì sao ba mẹ em làm thế. Em là con một và
người yêu của em không có nghề nghiệp ổn định, từng có một thời làm công
tử ăn chơi và gia đình anh bây giờ không còn như ngày trước. Ba mẹ càng
cấm, em lại càng quyết tâm bên nhau. Em biết mình có lỗi nhưng em không
thể từ bỏ được vì em đã là của anh rồi.

Ảnh minh họa.

Thời
gian sau này, em càng ngày càng hay cáu gắt, càng khó khăn. Em bắt anh
thế này thế nọ, hai đứa hay giận nhau, cãi nhau và thậm chí là chia tay.
Nhưng rồi hai đứa vẫn không thể bỏ nhau được. Tuy không bỏ nhau nhưng
sao tình cảm ngày càng nhợt nhạt. Đã hai năm rồi, hai năm em bên cạnh
anh, lo lắng cho anh từng chút một, bất kể chuyện lớn nhỏ gì em cũng lo
cả. Còn anh thì vô tư lắm. Anh nói sẽ cố gắng để ba mẹ và mọi người chấp
nhận hai đứa nhưng đó chỉ là lời nói, chẳng thấy làm gì.

Em buồn
lắm nhưng vẫn gắng an ủi bản thân và an ủi anh để tiếp tục bên nhau,
cùng nhau bước tiếp. Em là sinh viên năm cuối, quen nhau hai năm, em lo
cho anh tất cả, từ cái áo, cái quần, từ miếng ăn giấc ngủ. Anh không làm
ra tiền, em chẳng dám đòi hỏi gì cả, chỉ cần được bên cạnh anh là em
vui và hạnh phúc lắm rồi. Em từ một đứa khá giả rồi trở thành con nợ vì
anh không có tiền. Em cũng không dám trách vì em nghĩ em lo cho anh bây
giờ, khi anh có việc làm sẽ lo cho em, thương em nhiều hơn, vậy mà…
bao nhiêu điều hy vọng tan biến hết.

Càng ngày anh càng lạnh
nhạt với em, vô tâm với em. Bây giờ anh vẫn bên cạnh em nhưng đó chỉ là
trách nhiệm và bổn phận thôi. Em biết anh chán khi quen một người mà
phải lén lén lút lút. Em biết tất cả, biết anh buồn và mất tự do lắm nên
em cố gắng bù đắp cho anh, yêu anh hơn cả bản thân em. Anh cũng hiểu
điều đó nhưng anh vẫn đối xử vô tình với em. Một tháng không gặp nhau vì
anh bận đi làm, điện thoại thưa dần, tin nhắn cũng chẳng có. Sáng nào
em cũng gọi anh dậy để đi làm nhưng bữa thì anh nghe máy, bữa thì anh
chẳng nghe, làm nguyên cả ngày em chờ anh gọi hỏi thăm mà cũng không
thấy.

Em trách thì anh nói anh bận. Em không chịu nổi nên gọi
cho anh. Có lúc anh chẳng muốn nghe máy, lúc nghe thì chỉ hỏi qua loa
rồi nói anh bận làm… Em đành đợi đến tối để được nói chuyện với anh
nhưng tối về thì có hôm anh ngủ quên vì mệt, có hôm lại đi chơi với bạn
bè. Em buồn và tủi thân lắm, chẳng biết phải làm sao. Em khóc, em giận,
còn anh chẳng hề an ủi, chỉ biết quát nạt em.

Vì lo cho anh, bây
giờ em rất khó khăn. Em mong anh đi làm rồi sẽ lo lại cho em, nào
ngờ… Anh đi làm về thì đưa tiền cho mẹ. Kể cả tiền điện thoại của anh,
em cũng phải nạp cho. Anh chẳng nghĩ và lo cho em, khiến em tủi thân
lắm. Bây giờ, em không gọi cho anh thì anh cũng sẽ không gọi cho em. Nếu
em ốm thì cũng chỉ có một mình. Tính anh trẻ con lắm, anh khó lắm, anh
chẳng nghĩ gì đến tương lai hai đứa, chẳng nghĩ gì đến cảm nhận của em.
Em không biết phải làm sao nữa, xin hãy cho em một lời khuyên. Em xin
cám ơn.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x