Đời Sinh Viên Thực Tập – Truyện Người Lớn Hay
Chẳng có lý do gì để tôi phải từ chối cả. Hiền lên xe ngồi sát vào cạnh tôi. Hiền bảo tôi đến vũ trường A. Trên đường đi tôi đi thi thoảng có chỗ phanh gấp vì có mấy thằng đi khá ngu thế nên khi đó cả người Hiền dán sát vào người tôi. Nhưng chẳng thấy cô nàng lên tiếng trấch móc gì cả. không những vậy Hiền còn ngồi ôm sát vào người tôi nữa chứ. Ngực Hiền dán sát vào người tôi thật là êm ái.
Tôi muốn kéo dài mãi như vậy chứ. Nhưng cuối cùng nó cũng đến. Vào đến vũ trường bây giờ vẫn là sớm nên chưa có mấy người đến đây. Tôi và Hiền vào phòng nhảy. Rồi ra nhảy một lát. Nhảy mãi chán chúng tôi vào bàn ngồi. Tôi đi trước nên chọn một bàn khá khuất tầm mắt để có ít người soi mói.
Tôi kéo ghế của Hiền vào phía bên mình. Ngọi một chai rượu. Thấy Hiền không phản đối gì chắc là cũng uống nhièu rồi. Uống được một ly Hiền hỏi tôi:
– Hoàng này mình hỏi thế này bạn trả lời thật nhé.
– Ừ có chuyện gì vậy.
– Chẳng là mình định hỏi Hoàng có bạn gái chưa vậy.
– Mình chưa thế còn Hiền.
– Mình cũng chưa có.
– Mình chẳng tin lắm đâu. Hiền xinh đẹp thế này thì làm sao mà chưa có anh nào yêu được chứ.
– Mình xinh gì chứ. Thế Hoàng không yêu ai sao.
Biết tâm ý của con gái đó là một biệt tài của tôi. Từ khi tiếp xúc với Giang trở đi khả năng đó của tôi đã được đánh thức. Vì vậy nghe Hiền nói như vậy là tôi biết ý ả rồi. Hiền muốn tấn công tôi trước đây mà. Nhưng tôi không chủ động trước đâu như thế có khi bị bắt nọn thì sao.
Nhưng cũng không thể nào không có chút biểu hiện nào cả. Tôi lấy tay đưa lên cao như là định đặt lên đùi Hiền. Nhưng đến khi nó vừa chạm đến cái gần đó thì lại không đặt xuống nữa. Nó được đặt xuống cái ghế mà Hiền ngồi nhưng chỉ để ở gần mà thôi. Hiền cũng nhìn thấy những cử chỉ của tôi. Tôi nhìn thoáng qua mắt thấy Hiền có vẻ không hài lòng cho lắm vì biểu hiện này của tôi.
Rót lấy một ly rượu uống cạn như là để lấy thêm dũng cảm hay sao đó. Mà sau khi uống xong, Hiền nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi: Sao Hoàng không tiến thêm chứ. Mà chỉ định đặt lên đó rồi lại bỏ xuống.
Tôi đã đoán không sai Hiền có vẻ khá là ăn chơi thế nên bây giờ cô ả có vẻ chủ động đây. Tuy Hiền hỏi nhưng tôi không trả lời. Mà bàn tay đặt trên ghế Hiền ngồi chỉ tiến thêm một chút nữa cho đến khi nó vừa chạm đến chân Hiền thì dừng lại.
Hiền thấy tôi để một lát như vậy mà không tiến thêm ít nào nữa. Chăc là tức mình hay sao đó mà Hiền nói như giận dỗi: không dám sao. Nói xong cô nàng cầm lấy tay tôi đặt lên đùi mình. Đến lúc này tôi đã biết được hết ý Hiền rồi.