Home Nghệ Thuật Yêu Đời lên tiên nhờ có… mẹ chồng cay nghiệt

Đời lên tiên nhờ có… mẹ chồng cay nghiệt

Chuyện tái ông thời hiện đại

Hoa,
năm nay 37 tuổi, từng cảm thấy đời mình chẳng còn gì để hy vọng nữa,
chỉ là sống vì con và nếu chết sớm thì càng sớm được giải thoát. Chị và
chồng lấy nhau vì tình, nhưng chỉ sau vài năm hôn nhân, tình cũng hết,
nghĩa là nguồn động viên duy nhất giúp chị chịu đựng được sự hành hạ của
mẹ chồng đã không còn.

Mẹ
chồng là người đã gay gắt phản đối chị về làm dâu, vì chê chị con nhà
nghèo, lại từng làm trong quán gội đầu thuê. Trong quan niệm của bà và
của nhiều người sống ở miền quê đó, con gái làm trong tiệm cắt tóc gội
đầu cũng chỉ là thứ gái mua vui, là bán thân trá hình, cho dù chưa “đi
khách” thì cũng đã để cho khối thằng sàm sỡ.

Mẹ
chồng công khai ghét bỏ và ngược đãi Hoa ngay từ ngày đầu chị bước chân
về nhà. Bà nói là phải dạy dỗ chị. Chẳng ai dám phản đối. Chồng Hoa
động viên vợ chịu đựng thử thách, nếu chị cố gắng thì một ngày nào đó sẽ
chiếm được cảm tình của mẹ. Chị đã cố chịu đựng, cả việc bị bà đựng
đứng bao nhiêu chuyện tày đình để bêu xấu chị trước mặt mọi người, kể cả
việc bố mẹ đẻ bị bà xúc phạm. Gần 8 năm làm dâu, chị chưa từng có một
ngày yên thân.

Hoa
cứ nghĩ mình vì chồng mà cố, nhưng chỉ sau vài năm, chồng chị nghe theo
những luận điệu của mẹ, cũng ghét bỏ vợ, nhất là khi nhan sắc của chị
héo mòn vì những đày đọa ở nhà chồng.

Rồi
anh có bồ, ngang nhiên đi lại với cô ta. Hết lời khuyên van chồng không
được, Hoa đành cam chịu. Chị nghĩ, đàn ông ong bướm là chuyện thường,
dù sao mình với anh ta cũng đã có với nhau hai mặt con, giờ mình cứ sống
với anh ta để con có cha, chỉ cần nuôi con khôn lớn thì khổ mấy cũng cố
chịu.


Ảnh minh họa

“Tôi
cứ nghĩ, chồng sai rõ ràng như vậy, bố mẹ chồng sẽ phải tử tế với tôi
hơn một chút, và như thế thì tôi sẵn sàng làm osin cho nhà họ suốt đời,
nhưng không phải”, chị Hoa ngậm ngùi kể. Sự thực là khi Hoa không còn tí
giá trị nào với chồng nữa thì mẹ chồng càng hành hạ chị nhiều hơn. Bà
sẵn sàng vì một nồi canh hơi nhạt mà túm tóc tát con dâu túi bụi, hay vì
chị không kịp mang quần áo của bà vào nhà trước khi trời mưa mà đá liên
hồi vào bụng chị.

Một
buổi tối, vì đau bụng, chị Hoa ra cái quán tạp hóa gần nhà mua lọ dầu
gió, tình cờ gặp một người quen ở đó. Vì anh ta cứ nhiệt tình hỏi thăm
nên chị buộc phải nán lại trả lời. Chú em chồng đi chơi qua trông thấy,
gọi ngay chị dâu về rồi nhỏ to với mẹ. Thế là Hoa bị cả nhà chồng xông
vào đánh chửi vì tội “giả ốm trốn đi dan díu với giai”, rồi kéo đến tận
nhà mẹ đẻ chị để nhục mạ, rêu rao khắp làng xóm. Chuyện đó như giọt nước
tràn ly, lại được gia đình khuyến khích, chị quyết tâm ly dị. Nhà chồng
giữ luôn hai đứa con, không cho theo mẹ.

Hoa
vào TP HCM kiếm sống và cũng để chạy trốn nỗi đau. Ban đầu, chị làm
osin, sau có chút vốn, mở một gánh hàng quà vặt. Ở tuổi 33, chị gặp
người chồng hiện tại, người hết lòng thương yêu, chia sẻ với những mất
mát của chị. Hai người đã có với nhau một đứa con chung, nay gần 2 tuổi.
Một niềm hạnh phúc nữa Hoa không dám mơ đã đến với chị: Khi nhà chồng
cũ đánh tiếng với mẹ đẻ, bảo chị về đón con để bố nó lấy vợ mới, chính
người chồng hiện tại đã bảo chị đón cả hai đứa vào TP HCM với mình, thay
vì nhờ ông bà ngoại nuôi.

Hoàn
toàn mãn nguyện với gia đình mới, chị Hoa thấy mình may mắn. Vì nếu mẹ
chồng đỡ nghiệt hơn một chút thôi, giờ này chị vẫn kiên trì chịu khổ
trong ngôi nhà thiếu tình người kia.

“Cám ơn mẹ đã đuổi con đi”

Cũng
chịu cảnh đọa đày ở nhà chồng nhưng Thủy, năm nay 34 tuổi, lại không có
gan ly dị. Thủy vốn là cô thợ may có nhan sắc, được nhiều trai làng để
ý. Nhưng cuối cùng, chị lại đồng ý lên xe hoa với một người mà mình
không yêu, con trai một nhà rất giàu ở thị xã. Anh chàng này nổi tiếng
ăn chơi lêu lổng, yêu đương cũng lắm nhưng chẳng muốn lấy vợ. Muốn con
trai tu tỉnh, lo chuyện làm ăn, bố mẹ anh ta quyết định cưới cho con một
cô vợ ngoan, và Thủy là người được chọn.

Lúc
đầu Thủy không đồng ý, nhưng bố mẹ chị ra sức thuyết phục, lại thêm
thấy anh chàng cũng đẹp trai nên chị dần xiêu lòng. Nhưng ngay trong
những ngày đầu làm vợ, Thủy đã biết mình sai lầm. Chồng chị lấy vợ cho
bố mẹ hài lòng, tiếp tục cho anh ta tiền ăn chơi, chứ chẳng coi chị hơn
cái thảm chùi chân là bao. Anh ta vẫn chơi bời và cặp bồ với cả tá cô
khác.

Được
cái bố mẹ chồng ra sức an ủi, xoa dịu nên Thủy vẫn gượng mà sống, bởi
dù sao ván cũng đã đóng thuyền. Nhưng đến khi Thủy sinh đứa thứ hai vẫn
là con gái thì bố mẹ chồng cũng không còn tử tế với chị nữa. Họ thường
xuyên xỉa xói, mắng nhiếc nàng dâu. Họ bắt chị làm mọi việc, hầu hạ mọi
người trong nhà từ sáng tinh mơ đến nửa đêm.

Chị
bận đến nỗi không bao giờ ăn cơm được cùng cả nhà, mẹ chồng lại cố tình
không dành phần thức ăn, thậm chí nhiều hôm ngay cả cơm cũng hết, nếu
chị dám nấu thêm thì bị chửi là ăn tàn phá hại, nên đành nhịn đói. Nhà
giàu nhưng Thủy không có một đồng nào trong tay, quần áo mấy năm trời
không có cái nào mới. Mẹ chồng nói, bà lấy chị về để giúp chồng tiến bộ
và sinh con nối dõi tông đường, nhưng chồng chị chứng nào tật nấy, con
thì rặt vịt giời, nên chị là thứ vô tích sự, đồ bỏ đi, nuôi chỉ toi cơm.
Thủy cắn răng nhẫn nhịn.

Nhưng
đến cái hôm chồng dắt gái về nhà thì Thủy không im lặng nữa. Chị đuổi
cô gái kia và yêu cầu bố mẹ chồng lấy lại công bằng cho mình. Chồng chị
nổi hung, đánh vợ tàn nhẫn trước mặt cả gia đình và cô bồ, không một
ai can ngăn. Thủy trách bố mẹ chồng tại sao không can thiệp, mẹ chồng
lập tức lồng lên chửi: “Mày là cái thá gì để tao phải vì bênh mày mà làm
khổ con tao? Mày là cái thá gì mà dám mở mồm láo với tao?”. Rồi bà xồng
xộc lao vào phòng chị, lôi hết quần áo của mấy mẹ con ra ném vào người
chị, đuổi hết ra khỏi nhà.

Thủy
đem con về nhà mẹ đẻ. Ít hôm sau, chồng đem đơn ly hôn sang bắt ký, chị
xin lỗi, van xin nhưng anh ta dứt khoát chia tay. Thủy đành gạt nước
mắt, mở lại tiệm may kiếm tiền nuôi con. “Trời thương nên dù đã lâu
không làm nghề, tôi vẫn có nhiều khách, rồi làm ăn phát đạt dần, phải
thuê thêm mấy thợ, đời sống của ba mẹ con cũng không đến nỗi”, Thủy tâm
sự.

Hai
năm sau, Thủy nhận lời cầu hôn của một người đàn ông góa vợ, có một đứa
con trai bằng tuổi con gái đầu của chị. Về nhà chồng, chị vẫn mở tiệm
may. Ngôi nhà có cả “con anh, con em” ấy luôn rộn tiếng cười. Bố mẹ
chồng tuy không ưa nàng dâu mới vì thương con trai mình phải “gánh”
thêm hai đứa con riêng của vợ, nhưng vì không ở chung nên không có va
chạm. Sau một năm, Thủy sinh thêm một đứa con trai, hạnh phúc của họ
càng tròn đầy, bố mẹ chồng cũng thương yêu nàng dâu hơn.

Bây
giờ, Thủy béo ra, trông mơn mởn, rạng rỡ, xinh đẹp hơn cả thời con gái.
Nhà chồng mới gần nhà chồng cũ nên thỉnh thoảng, chị vẫn gặp những
người trong gia đình giàu có mà bạc ác nọ. Chồng cũ của chị đã lấy cô
gái kia và đẻ thêm hai đứa con gái, nhưng cô ta không nhẫn nhục như chị,
bị bố mẹ chồng chửi thì tốc váy lên mắng lại, còn gọi cả họ đến bênh
mình. Họ hàng cô ta toàn đầu gấu nên nhà chồng cũng khiếp.

Nhìn
cựu con dâu vì hạnh phúc nên đẹp phây phây, lại đẻ được con trai, cựu
mẹ chồng cũng có ý hối hận. Có lần gặp, bà hạ cố hỏi thăm, Thủy trả lời:
“Cám ơn mẹ, nhờ mẹ đuổi con đi, con mới có được ngày hôm nay”. Thủy cho
biết, sau khi nói mát cựu mẹ chồng được một câu như thế, những nỗi oán
hận bấy lâu nay đối với bà cũng tiêu tán hết. Từ đây, chị không nhớ đến
những khổ đau cũ nữa, hoàn toàn tận hưởng và vun đắp cho hạnh phúc hiện
tại.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x