Đi công tác, trót ăn “trái cấm” cùng sếp
Ca từ của ca khúc ấy giờ vẫn còn sống, như xanh trong tâm hồn tôi:
“Anh ơi đô thành ở đây em sống không quen
Đưa nhau lên tàu về quê em thấy vui hơn
Về đây mình cưới nhau luôn
Về đây mình sống vui hơn
Về đây mình có nhau luôn chẳng bao giờ buồn
Không ai thương mình bằng tim hai đứa đâu anh
Không ai cho bằng tình yêu em có cho anh
Về đây mình sống như tiên”
Tôi từng ao ước xây mộng hạnh phúc cho mình như thế. Thế nhưng, thực tế
thì tôi đã không làm được như vậy. Tôi phụ anh, đau đớn và đến giờ vẫn
còn đau khổ.
Hồi ấy, tôi là thiếu nữ. Tuổi của chúng tôi rất mộng mơ, những bài hát
được tôi chép vẹn nguyên trong sổ tay. Tôi từ nơi xa đến thành phố học
và lập nghiệp, tôi và anh vô tình gặp nhau trong một lần liên hoan văn
nghệ giữa hai công ty. Vô tình hát cùng anh bài nhạc này, chúng tôi làm
quen rồi thư từ rất nhiều.
Ảnh minh họa
Tuy chưa có hành động gì cụ thể nhưng chúng tôi có rất nhiều hứa hẹn với
nhau. Tôi hẹn sẽ chờ anh, sau những đợt công tác của anh ở Lào và
Campuchia về. Thế nhưng ở Hà Nội, tôi thấy trống trải nhiều. Một lần đi
công tác, tôi trót ăn trái cấm với sếp mình. Sếp đã bỏ vợ, tôi ngậm ngùi
nhận mối tình đó bên mình.
Thời ấy, chuyện một người phụ nữ trao thân là chuyện rất trọng đại. Tôi
khóc nhiều về việc đó, chính sếp cũng nhận sẽ chịu trách nhiệm về việc
đã làm với tôi. Tôi cũng không thể phản ứng khác vì tôi không thể bỏ
việc làm dang dở vì một việc khi tất cả đã rồi.
Tôi khép lại tình cảm với anh. Bao nhiêu hứa hẹn bỏ dở, tôi không chê
anh nghèo hay nhà quê, mà tôi đã lỡ làm đàn bà, tôi đến với người sếp
của mình.
Tôi chẳng thể ngờ được rằng, vì điều này mà anh hận tôi đến tận ngày hôm
nay. Anh phấn đấu rất nhiều, bây giờ chức vụ và địa vị của anh đã vượt
xa chồng tôi rất nhiều. Chồng tôi còn phải cậy nhờ anh…
Ngày gần nhất, khi tôi gặp lại anh là trong bữa tiệc của một Tổng công
ty lớn. Tôi uống cùng anh mấy chén rượu, anh tâm sự với tôi rất nhiều
điều, điều đó khiến tôi nghĩ suy. Anh vẫn rủ, hôm nào chúng tôi lại hát
lại khúc “Tàu về quê hương” như lần đầu gặp mặt.
Tôi không biết phải nói thế nào, đôi khi lựa chọn tiền tài, địa vị của
một người đàn bà vì những khổ tâm riêng. Không phải tôi sợ nghèo khó,
không phải tôi ngại sương gió trong đời…
Đúng là tôi có yêu, nhưng tình vừa nhen lên lại có quá nhiều trắc trở.
Tôi chỉ biết thầm cúi đầu xin lỗi anh, xin gạt hết những cảm giác này
đi, để êm ái lại về trong cuộc đời và trong những lựa chọn của tôi.