Home Truyện Người Lớn Đam Mê Dục Vọng – Truyện Người Lớn Hay

Đam Mê Dục Vọng – Truyện Người Lớn Hay

Phần 19: Đam Mê
Tướng Đỗ rót rượu đầy hai ly. Hai người nâng ly uống cạn. Xong, tướng Đỗ vuốt vuốt suối tóc dài hơi quăn của Bích và thuận tay ông kéo đầu nàng cho ngả vào vai ông. Đoạn ông nâng cằm Bích lên, đặt một nụ hôn trên đôi môi mọng đỏ của nàng.
Bích lim dim mắt. Chẳng phải nàng mê đắm nụ hôn này. Nàng chỉ giả vờ say sưa và nàng tưởng tượng nàng đang diễn kịch trên sân khấu. Có thể nàng đang đóng vai Juliet và ông tướng này hào hoa này là kép thủ vai Romeo.
Nụ hôn kéo dài khá lâu. Bích khẽ đẩy ông Đỗ ra. Nàng hít vào, thở ra:
– Anh làm em muốn ngợp thở. Anh làm như anh là tài tử Clark Gable và em là Vivian Leigh không bằng!
Phim Gone With The Wind, mà người ta dịch ra tiếng Pháp là Autant En Emporte Le Ven, đang chiếu ở mấy rạp lớn, anh đã đi xem chưa?
– Chưa. Mình bận công vụ, làm gì có thời giờ. Nghe nói phim hay lắm phải không Bích? Ngày mai, chủ nhật có thể mình sẽ rủ vài người bạn cùng đi xem. À, em thấy anh hôn có đúng điệu không? Có giống tài tử Clark Gable không?
– Ừ anh hôn đúng điệu lắm. Nhưng anh thiếu bộ râu mép.
Tướng Đỗ cười xòa… ông ta ép Bích uống thêm hai ly nữa. Chai champagne thứ nhì đã được khui ra. Tửu lượng của Vân Bích rất cừ nên mấy ly champagne chẳng
thấm vào đâu. Tuy nhiên ông Đỗ thì ngỡ rằng nàng đã say. Nên ông bèn mở cuộc tấn công. ông đặt tay trên đùi nàng ở khoảng da thịt để lộ ra do chiếc áo xẻ lên đến nửa đùi ông vuốt vuốt đùi nàng.
– Da con bé này trơn tru, nhẵn thín và mát lạnh. Ông Đỗ tự nói với mình như thế.
ồng lại cúi xuống hôn vào môi Vân Bích. Lần này trong khi hôn, ông cho bàn tay luồn vào trong váy. Từ chỗ đùi trên, ông cho đạo quân thử năm lần lần tiến dần lên phía trên, lên nữa, lên nữa…
Khi bàn tay ông Đỗ vừa chạm chiếc sì-líp viền đăng-ten của Vân Bích thì nàng nắm tay ông kéo ra:
– Đừng anh. Nhột em.
Ông Đỗ cẩn vào tai Vân Bích và thủ thỉ bên tai nàng:
– Cho bàn tay anh nó thám hiểm chỗ rừng rậm một chút đi Bích! Anh thèm thám hiểm chỗ ấy lắm.
Bích cười khanh khách:
– Chốn ấy là chốn hang hùm. Coi chừng nó nuốt mất bàn tay anh đấy. Không khéo anh sẽ bị mang hỗn danh là tướng “độc chưởng” thì buồn lắm đó nghe!
ông Đỗ cười hóm hỉnh:
“Hang hùm ví bẵng không ai mó, sao có hùm con bọc trong tay?” Em có nghe Chiêu Hổ đối lại thơ của Hồ Xuân Hương chưa?
Không thấy Bích tỏ vẻ quyết liệt, ông Đỗ lại thọc tay vào váy Lần này Bích để cho bàn tay của ông tiến tới một chút. Bàn tay đang đặt trên cái mu, nhưng vẫn còn chiếc sì líp ngăn cản sự tiếp xúc giữa hai làn da.
Mu của Bích nóng hổi. Bàn tay cũng nóng. Ông Đỗ để bàn tay nằm yên trên mu một lát rồi cho nó tiến quân. Đạo quân năm ngón luồn qua cái nịt giây thung. Khi nó vừa đến sát mé khu rừng rậm rạp thì Bích luồn tay vào nắm chặt lấy nó:
– Coi chừng đấy nghe ! Anh không nghe danh cua của phụ nữ kẹp đau như cua biển hay sao mà dám mạo hiểm như vậy?
Nàng định nắm bàn tay của ông Đỗ rút ra, nhưng nghĩ không nên làm khó quá, hắn ta nổi điên lên đè mình xuống mà hiếp dâm thì nó mất thú đi.
Nghĩ vậy nên tay nàng chỉ nắm tay ông Đỗ thôi. Nàng để cho bàn tay ông ta đặt trên mu, nhưng không cho nó ngọ ngoạy.
Tướng Đỗ có học binh pháp của nước Đại Pháp nên biết tùy thời tùy thế. ông ta bèn để đạo quân của ông án binh bắt động tại vị trí vừa tiến chiếm được. Còn lại một đạo quân năm ngón nữa, ông bèn cho nó tấn công ở phía trên.
Khởi thủy, đạo quân thứ hai này mơn man ve vuốt hai má của người đẹp, rồi nó tiến dần xuống phía dưới. Tiến xuống, tiến xuống nữa… Sau khi ve vuốt phần ngực ở phía trên, nó đi xuống chỗ đôi gò bồng đảo. Nó len lỏi, luồn qua làn vải đi vào bên trong.
Bên trong làn vải “tuồn” của chiếc áo đầm, Vân Bích không mặc áo lót. Đạo quân năm ngón mừng hùm. Nó bóp nhè nhẹ một bên gò, một lát nó bỏ gò bên này sang gò phía bên kia. Vẫn bóp nhè nhẹ.
Sau phần bóp bóp, bây giờ năm ngón đang se se một bên núm vú. Chỉ trong nhấy mắt, đầu vú cương hẳn lên. Bích buông một tiếng thở dài. Nàng để cho đạo quân
thứ nhì của đồi phương tự do hành động ở phía trên.
Bỗng đạo quân thứ nhì này bỏ hẳn những vị trí vừa chiếm. Nó không bóp, không se núm vú nữa, nó vòng ra phía sau lưng của người đẹp. à, thì ra nó đang đi tìm mấy cái khuy móc ở phía sau lưng. Phải kiên nhẫn, lâu lắm, đoàn quân năm ngón này mới phá bỏ được hết chướng ngại vật.
Tất cả các khuy móc ở phía sau lưng đã được cởi ra. Bàn tay tuột dần cái áo xuống! Đôi gò hiện ra. Hai đầu núm vú cương lên, đỏ hồng.
Ông Đỗ cúi xuống, cúi thấp xuống nữa. Bây giờ thì một bên núm vú của người đẹp đã nằm gọn trong miệng của ông. Miệng ông bú, tay ông bóp bóp.
Vân Bích lại thở dài… Một lúc sau thì hơi thở nàng trở nên gấp rút. ở phía dưới, nước suối của nàng đã bắt đầu rịn ra. Tự nhiên, nàng mở đùi. Nàng rút bàn tay của mình ra, không đặt trên bàn tay của đối phương nữa. Tướng Đỗ biết rằng thời cơ đã đến. Không xua quân tiến nhanh, lỡ ra địch quân nó lại khép đùi và nắm tay như lúc nãy thì biết đến bao giờ mới chiếm được Cổ Loa thành?
Không ngừng bú vú, bàn tay ở phía dưới tiến thẳng vào chỗ hang hùm. Thoạt đầu nó bóp bóp cái mu đầy lông quăn quăn. Tới khi nước ở bên trong trào ra, nó bèn lách vào hang. Nó vuốt ve hai mép nhỏ một lát rồi một ngón tay thọc vào hang. Đút vào, rút ra nhè nhẹ. Một lát, thêm một ngón tay nữa được thọc vào. Bây giờ thì đã nghe thấy tiếng nhóp nhép vì hang đã đầy nước.
Bích trân người. Nàng nói thầm:
– Anh này biết cách móc lồn đàn bà. Khá lắm. Để xem lát nữa hắn có dám bú lồn hay không?
Bỗng tướng Đỗ dìu Bích đứng dậy. ông dìu nàng đi về phía chiếc sofa (thời kỳ đó, người ta gọi nó là chiếc ghế canapé).
Ông khẽ nói vào tai Vân Bích:
– Em cởi hẳn áo ra đi.
Bích gật đầu. Nàng cũng nứng lắm rồi. Tác dụng của năm sáu ly champagne ngang bằng một liều thuốc kích thích chứ đâu phải vừa.
Bích trút bỏ chiếc áo xong, trên người nàng chỉ vỏn vẹn có chiếc sì-líp trong bằng đăng-ten, giống như cái mạng nhện. Không cần tuột nó ra thì cũng nhìn thấy cái
mu với mớ lông đen.
Ông Đỗ cũng đã cởi xong quần áo. Cu của ông dựng đứng hẳn lên. Bích thầm nghĩ:
– Cặc của anh này không lớn, nhưng sao nó cong cong? Để xem nó sẽ xeo, nậy như thế nào? Nhưng trước tiên, mình phải bắt hắn bú lồn mình đã. Uy quyền ở đâu không biết, chứ đã lọt vào mê hồn trận của chị thì em phải bú, liếm, và phải liếm cho hết khí của chị. Em có chạy đàng trời cũng khó thoát!
Ông Đỗ định leo lên nằm đè trên người Vân Bích thì nàng gạt đi. Nàng ra dấu, bảo ông ta hãy quì xuống thảm. Tướng Đỗ quì xuống. Bích ngồi nửa người trên chiếc sofa. Hai chân nàng ở dưới đất, đôi mông nàng ở mép cái so tả Đôi chân thon dài hé mở. Bích chỉ vào sì-líp của nàng:
– Em cho phép anh cởi nó ra đấy.
Ông Đỗ tuột chiếc quần lót xuống từ tư. Khi nó xuống đến mắt cá, nàng khép đùi lại, đưa chân lên ngang mặt ông Đỗ để ông này tuột hẳn nó ra. Tướng Đỗ quì giữa
hai chân Vân Bích. ông ta nhìn trân trối cái mu và buột miệng khen:
– Cái của em đẹp lắm.
Bích cười hình hích. Nàng hỏi:
– Nó đẹp ở chỗ nào? Cái gì làm cho nó đẹp? Anh phải giải thích cho rõ ràng. Khen suông thì ai mà không khen được?
Ông Đỗ cười hì hì:
– Ô kê. Nghe giảng bài đây: trước nhất, nó đẹp là vì mu của em cao. Mu càng cao càng đẹp.
Vân Bích cười ròn, nàng hỏi ỡm ờ:
– Anh đang nói về cái mu gì thết Mu rùa à?
– Mu rùa gì? Mu của em chứ mu rùa nào?
Thì trên đời này có nhiều thứ mu, anh phải nói rõ ra em mới hiểu được chứ! Nào là mu rùa, mu bàn tay, mu bàn chân, cái mà anh vừa tả ra đó, nó cũng có tên của nó chứ bộ! à, em biết rồi, vì anh sanh ra ở bên Pháp, dán Pháp nên dốt tiếng ta. Và anh chỉ biết gọi nó là cái mu thôi phải không?
– Nói bậy! Anh sanh ra ở bên Pháp, dân Pháp, anh tuyệt đối trung thành với tổ quốc Đại Pháp, nhưng anh cũng biết tiếng ta chứ? Làm sao anh không biết người ta gọi cái ấy là cái gì?
Vân Bích giả bộ nghiêm trang:
Thôi em hiểu rồi. Anh sợ lính hầu của anh nó nghe anh nói tục rồi tụi nó cười anh chứ gì? Bây giờ em cho phép anh đứng lên, ghé sát vào tai em mà nói, để xem anh nói có đúng chữ hay không?
Ông Đỗ đứng dậy, chồm lên người Vân Bích, ghé sát tai nàng:
– Em rắc rối lắm? Mu của em không phải là mu rùa, thiên hạ gọi nó là cái mu lồn, có đúng chưa?
Vân Bích bật cười ròn rã. Nàng gật đầu:
– Ừ thế ra anh cũng biết rành đấy nhỉ! Thôi, tiếp tục quì xuống dưới chân em đi. Cho phép anh nói nịnh em mười lăm phút, xong rồi thì phải đi vào phần thực hành ngay. Em đang nổi hứng đây, anh làm em mất hứng là em mặc quần áo vào và đi về ngay đó nghe.
Ông Đỗ giả bộ hờn mát:
– Thôi, thôi, anh định khen em, nịnh em cho em sung sướng nhưng em không muốn thì anh không nói nữa.
– Em nói đùa cho vui vậy mà? Đừng giận em. Ừ, hay là anh muốn đi ngay vào phần thực hành? Càng tốt. Anh học được những ngón nghề gì của tụi Tây, thử trổ tài cho em xem thử!
Ông Đỗ nâng chân của Vân Bích lên, đặt trên mu bàn chân một cái hôn rồi ông tiến dần lên. Ông hôn bắp chân với những sợi lông măng. Bắp chân của Vân Bích
thon và rắn chắc. Lên đến phần đùi trên. Hôn khắp cả hai đùi ông đặt một tay trên mu lồn xoa xoa nhè nhẹ, còn một tay ông vòi lên phía trên se se đầu một bên vú.
Miệng ông cúi xuống. ông hôn cái rún. Lưới ông liếm lỗ rún. Vân Bích cảm thấy một luồng hơi nóng từ lỗ rún chạy xuống phía dưới. Nàng đã cảm thấy hứng tình.
Hôn rún một lát, ông Đỗ liếm dần lên phía trên ngực. Ông bú núm vú của Vân Bích một cách ngon lành, y như trẻ nít bú vú mẹ.
Bú xong hai núm vú ông nhỏm dậy, đè lên người Bích và hôn vào môi nàng. Bàn tay đặt trên mu lồn khởi sự bóp nhẹ. Cu của ông bây giờ đã cương cứng như một
khúc củi. ông cầm đầu cu rà rà trên mu và cho nó lách vào giữa hai mép ngoài.
Đang hôn, Bích bỗng đẩy đầu ông Đỗ ra, nàng nhìn thẳng vào mắt ông:
– Khoan, anh định đút cu vào ngay bây giờ à?
– Anh nứng lắm rồi, không đút vào ngay bây giờ, còn chờ đến bao giờ?
Vân Bích ngúng nguẩy:
– Xí vậy mà em cứ tưởng là anh phải làm đúng theo sách vở bọn Tây chứ, Anh tên là André kia mà!
– Rồi sao?
– Làm tình theo kiểu Tây, bao giờ người đàn ông cũng phải tỏ ra ga-lăng. Phải hôn cho đến khi người đàn bà sướng ngất lịm đi, lúc ấy mới đút vào chơi. Thôi, anh đừng giả vờ nữa. Anh mà không biết hơn em về cái vụ ấy thì em không phải là con Vân Bích nữa. à, à… có lẽ anh chê của em không có mùi như của tụi đầm chứ gì?
Thì từ lúc nãy giờ anh đã hôn khắp người em rồi còn gì nữa mà bảo chưa hôn?
Bích trừng mắt, quát nhỏ:
– Nhưng anh không có hôn lồn em? Nghe rõ chưa?
Tướng Đỗ cười giả lả:
– À thì ra em thích hôn chỗ ấy. Anh cứ tưởng em cũng giống như mấy bà khác. Mấy bà ấy không thích được hôn chỗ đó. Họ bảo chỗ đó dơ lắm!
– Đừng có vờ vịt, giả mù sa mưa ! Bà nào mà lại không thích được bú. Chỉ có mấy bà tu sĩ thì không thích cái vụ ấy thôi! Anh mà không chiều em, em sẽ không cho
anh đút vào đâu !
Vừa nói Vân Bích vừa ôm đầu ông Đỗ bằng cả hai tay và đẩy xuống phía dưới. Nàng vừa cười vừa ra lệnh:
– Quì xuống bú em đi. Chóng ngoan, ngày mai em mua vài hộp sâm Cao Ly tặng anh.
Ông Đỗ cũng cười hì hì.
Ông ta khởi sự vuốt ve mớ lông hơi rậm và quăn rồi vạch đám lông qua hai bên. ông cắn nhẹ cái mu rồi lại nhả ra, cấn qua chỗ khác. Cứ thế ông cắn giáp một vòng rồi lại cắn một lần thứ nhì.
Vân Bích nở một nụ cười đắc thắng. Nàng nói thầm trong bụng :
– Ừ có thế chứ. Tưởng là nhà ngươi không biết bú lồn! Tây mà không biết bú lồn thì còn trời đất nào nữa ?
Ăn xong phần ở ngoài, ông Đỗ bèn bạnh hai mép lớn ra, đưa đầu lưỡi vào phía bên trong. Đầu lưỡi rà rà trên hai mép nhỏ. Rà lên, rà xuống.
Bây giờ thì Vân Bích đã nứng. Dâm thủy từ bên trong chảy ra làm ướt cả hai mép nhỏ. ông Đỗ liếm chất nước nhờn này rồi lấy tay banh hai mép nhỏ ra.
Lưỡi của ông ta bây giờ đang liếm xung quanh lỗ lồn. Vì chưa sanh nở nên lỗ của Bích còn khít rịt, nhỏ tí.
Vân Bích khởi sự rên nho nhỏ, nàng nẩy nẩy cái mông để cho mặt ông Đỗ sát vào hơn. Lúc này cái lưỡi đã vào sâu trong âm đạo. Nó liếm bên phải rồi quay qua bên
trái, lên trên, xuống dưới. Lưới càng hoạt động, Bích càng rên to hơn. Nàng ôm đầu ông Đỗ ấn vào nhè nhẹ.
Dâm thủy tràn ra lênh láng.
Bỗng ông Đỗ rút lưỡi khỏi âm đạo để xoay qua tấn công cái hột le. Môi ông ngậm nó một cái dịu dàng, ông mút mút.
Vân Bích sướng quá rên lên:
– Ôi.. ôi em sướng qua anh ơi… anh bú em nữa đi, nữa đi, đừng ngừng nghe anh…
Bỗng nàng giật nẩy người. Đầu lưỡi của đối phương đã chạm vào cái mồng đóc của nàng. Nó đang đánh nhẹ vào mồng đóc khiến cho Vân Bích sướng quá, nàng
không còn tự chủ được nữa.
Vân Bích rú lên một tiếng, nàng rùng mình rồi “ra”. Nước nhờn tuôn ra như suối. Bích quằn quại vì đã đạt được khoái lạc ông Đỗ vẫn không ngừng bú, liếm. Đầu lưỡi của ông rà rà khắp cái mồng đóc khiến cho cơn khoái lạc càng kéo dài. Nàng vừa rên vừa nói lảm nhảm.
(Hết Phần 19 … Xin mời xem tiếp Phần 20)

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x