Home Nghệ Thuật Yêu Đám cưới…

Đám cưới…

Trong nhóm bạn, con gái là người duy
nhất chưa lập gia đình. Hôm bạn bè ngồi với nhau bàn chuyện đám cưới,
một bạn nêu quan điểm: “Cưới xin là chuyện hệ trọng nhất trong đời người
con gái, nên nghèo khổ thế nào cũng phải ráng… hoành tráng, để còn nở
mặt nở mày với thiên hạ”.

Bạn khác quyết liệt hơn: “Cưới mà tổ chức đơn sơ thì đừng cưới”. Con gái
cũng nghĩ như vậy. Thế là các bạn thi nhau cung cấp cho con gái thông
tin về những nhà hàng tiệc cưới mà ai đến dự cũng phải trầm trồ… Con
ngồi nhẩm tính, thấy những chỗ đó đều có vẻ xa hoa quá so với túi tiền
của mình, của chồng tương lai, bởi hai đứa hãy còn nghèo.

Con gái gầy rạc người sau một tuần ngồi bàn tính với nhóm bạn. Một đám
cưới hoành tráng trong mơ và thực tế “nguồn lực” eo hẹp dằn vặt con đến
mất ăn mất ngủ. Tối, cả nhà ăn cơm, con gái buông đũa, thở dài: “Con sẽ
vay mượn để tổ chức đám cưới cho ra ngô ra khoai với thiên hạ”. Ba bỏ
chén, nhấm nhẳng: “Liệu cơm mà gắp mắm con, quan trọng là có hạnh phúc,
có sống được với nhau hay không chứ hình thức làm chi để nợ nần chồng
chất!”. Má đồng tình: “Đâu có ai lấy đám cưới sang hay hèn để đo hạnh
phúc, tình yêu của vợ chồng đâu con”. Con gái quay sang vợ chồng anh
Hai. Biết cô em chồng có ý dò hỏi, chị dâu nói vui: “Chị hổng có kinh
nghiệm nhưng chuyện tổ chức đám cưới lớn nhỏ ra sao hổng nằm trong hành
trình tìm kiếm hạnh phúc của chị, Út ơi!”. Câu nói vui của chị gợi lại
nhiều kỷ niệm ngày theo chồng của hai người phụ nữ trong nhà.

Đám cưới... - 1
Một đám cưới hoành tráng trong mơ và thực tế “nguồn lực” eo hẹp dằn vặt con đến mất ăn mất ngủ. (ảnh minh họa)

Bảy năm trước, bà nội qua đời, chỉ cách
mấy ngày sau khi ba má mang cặp rượu sang nhà con dâu tương lai làm lễ
ăn hỏi. Theo phong tục, đám cưới của anh chị đã tính đâu vào đấy, cũng
phải hoãn lại ba năm. Chưa thể thành vợ chồng, anh chị tiếp tục là người
yêu của nhau. Gần mãn tang bà nội, gia đình hai bên lại tính chuyện
cưới xin. Thiệp hồng viết xong, chưa kịp gửi thì ba đổ bệnh. Ba má vốn
nghèo, tiền tích cóp bấy lâu không đủ xoay xở. Chị bất ngờ mang đến đưa
má mấy chục triệu đồng, nói: “Má ơi, đây là số tiền ít ỏi tụi con dành
dụm để lo đám cưới. Giờ nhà mình gặp khó, xin má nhận để chạy chữa cho
ba”. Má bối rối từ chối, bảo gì thì gì cũng phải làm đám cưới. Chị ôm
má, thủ thỉ: “Không cần cưới nữa, má thương con thì cho con về làm dâu
luôn, được hông má?”. Má ôm chị khóc. Sau bữa đó, chị chính thức trở
thành con cái trong nhà. Thương chị thiệt thòi, ba má yêu quý chị hơn,
anh Hai thì khỏi phải nói!


Ba mươi lăm năm trước, ba má còn ở thời đang yêu nhau. Nhà má cách nhà
ba chưa đầy một cây số nên tình cảm của cả hai, xóm làng ai cũng tỏ. Dù
được gia đình hai bên thương yêu hết mực, nhưng vì ba má không hợp tuổi,
bà nội giở sách, thấy người ta ghi không nên tổ chức cưới xin mà nên
“ngụy trang” bằng hình thức… nhặt con. Dẫu ba má không tin chuyện đó
nhưng nội nói thì phải nghe. Vậy là theo sách, chiều đó, má ở bên này
xếp vài bộ đồ bỏ trong giỏ xách, một mình lủi thủi đi bộ về hướng nhà
ba. Ba bên kia cũng chuẩn bị sẵn, hẹn giờ giấc đàng hoàng rồi lấy xe đạp
chở bà nội đi về hướng nhà má. Đến giữa đường, gặp má, tự dưng ba la
lên: “A, có cô gái nhà ai, con… “nhặt” về làm vợ nha má!”. Bà nội nghe
vậy, cũng la theo: “A, “nhặt” được con dâu”. Vậy là má theo ba về làm
vợ, trở thành con dâu của nội… Chuyện cũ mỗi lần nhắc lại, cả má và chị
dâu đều không thấy thiệt thòi. Bởi với họ, hạnh phúc là được sống bên
nhau, yêu thương, chăm sóc nhau chứ chuyện cưới xin không quá bận lòng.

Con gái gặp người yêu, thấy anh cũng gầy rạc, hốc hác chẳng khác chi
mình. Thời gian này, anh “cày bừa” cật lực, chạy vạy vay mượn bạn bè, cố
sao kiếm đủ tiền để biến giấc mơ công chúa trong ngày cưới của con gái
được thành sự thực. Con gái nắm tay anh, rơm rớm: “Có bao nhiêu thì cưới
bấy nhiêu anh à. Miễn mình thương yêu nhau suốt kiếp”. Rồi con gái kể
chuyện má, chuyện chị dâu, nói rằng trong suy nghĩ của mình, họ là những
cô dâu rạng ngời nhất, là những người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x