Dại… trai?
Đa phần, khi đã đến câu lạc bộ tập tành bộ môn này, họ đều ít nhiều mong muốn có cơ hội giao tiếp và tìm kiếm thêm bạn bè.
Ở độ tuổi không còn quá trẻ, lại do tính chất công việc, anh luôn
xuất hiện với vẻ lịch lãm bảnh bao và chu đáo nhất có thể, lại cố gắng
giữ sự vui vẻ nhiệt tình với học viên. Có thể do điều đó mà vô tình anh
tạo nên sự hiểu lầm chăng? Hay vì phụ nữ bây giờ mạnh dạn đến mức đáng
phải ngạc nhiên?
Anh thường xuyên được chủ động hỏi xin số điện thoại. Các bạn, các
chị thường xuyên gọi điện, nhắn tin cho anh, hỏi han, rủ rê, tâm sự, mời
mọc… Đa phần họ không phải là những người phụ nữ tự do, họa hoằn cũng
có người đang độc thân, ly hôn, nhưng sự tấn công mạnh mẽ của chị em quả
thật làm anh phải e ngại.Anh được chăm chút từ chiếc áo cho tới mảnh
khăn; từ đôi giày cho tới lọ dầu gội, sữa tắm; từ chai nước hoa cho tới
những vật dụng cá nhân nhạy cảm khác. Có những người vài hôm lại mang
quà mang bánh, hoa quả… đến cho anh với nhiều lý do không sao từ chối
được. Ai lại nỡ từ chối khi được quan tâm chăm sóc đến thế. Các con anh
và cả chị giúp việc nhà đều được chu đáo lấy lòng. Anh đùa, mình giống
như chủ của một “fan club” nữ đông đúc và chộn rộn tại cái nơi học đông
nữ hơn nam này.
Mà đời có ai cho không ai cái gì! Hơn ai hết, anh hiểu rõ, những người
phụ nữ đó đến với anh không phải vì vụ lợi, nhưng không đơn thuần là
tình cảm trong sáng giữa người hướng dẫn và học viên. Họ quý mến anh và
không vui khi anh tỏ ra thân thiện, chú ý đến người khác. Anh cố để giữ
mọi mối quan hệ ở sự chừng mực nhất có thể, nhưng đôi khi, lực cũng bất
tòng tâm.Đó là khi người này giận hờn vì anh dìu cô khác nhảy. Người
kia phật ý khi nài nỉ anh đi cà phê không được. Chị nọ lại dỗi vì anh
sao ít dành thời gian cho chị… Rồi cuộc chiến tranh giữa các “fan” cũng
làm anh mỏi mệt không kém, khi người này chê bai, nói xấu người nọ trước
mặt anh. Những lần tụ họp hiếm hoi mà anh có mặt trở thành các buổi
cạnh tranh ngấm ngầm sự ảnh hưởng và ưu ái của anh đối với từng người.
Không hiếm hoi cả những “đề nghị khiếm nhã” được nói ra xa gần.
Anh đành phải công khai thông tin rằng mình đang có bạn gái, sắp tiến
tới hôn nhân. Lúc đó ôi thôi, những lời oán trách tới tấp như thể bấy
lâu anh đã cố tình lừa dối họ, được tuôn ra ào ạt, có khi kèm cả nước
mắt khó xử. Lại có chị gái tuyên bố không bao giờ… bỏ cuộc, dù có thế
nào chị vẫn chờ. Chị dịu dàng gợi ý, anh đâu cần phải đánh đổi, chị yêu
anh nhiều đến mức có thể cam tâm để anh thêm mình vào… danh sách, không
cần so đo gì.
Anh có khi bực mình khi nhận được những lời kể lể rằng đã đối xử với anh
tốt đến thế, mà sao anh nỡ vô tâm, lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ, anh lại
phải trả lời rằng, anh đâu cần ai thương hại hay cố tỏ ra đối đãi tử
tế, rồi thì sau đó kể ơn. Anh cũng đâu phải đã dụ dỗ ai hoặc đưa đẩy xin
xỏ, vay mượn bao giờ. Anh cũng đã cố từ chối những món quà có thể mang
lại sự ràng buộc, nhưng những người phụ nữ đó tìm đủ mọi cách để anh
hiểu rằng, chút vật chất đó với họ chẳng đáng là bao, chỉ thể hiện tấm
lòng mà thôi. Không ít lần anh băn khoăn tự hỏi, chẳng biết đối với
chồng con mình, họ có chu đáo và rộng rãi được như vậy hay không nữa?
Anh biết, trong số những vệ tinh vây quanh mình, không thiếu một tấm
lòng, một sự yêu thương chân thành. Nhưng cũng đâu đó chút tự ái muốn sở
hữu người đàn ông mà nhiều cô ngưỡng mộ. Ai bảo phụ nữ không thích đi
chinh phục?
Anh cười buồn bảo, phải như mình là mẫu
người bay bướm trăng hoa, thì phải chịu cảnh “nước sôi lửa bỏng” thế này
cũng đáng. Đằng này, mình không muốn ai bị tổn thương, không muốn lợi
dụng tình cảm hay cả những điều khác, mà vẫn không thoát. Phụ nữ thật
khó hiểu. Yêu không được thì hận đã đành. Không yêu, chỉ muốn “chứng
tỏ”, mà cũng sẵn sàng chuyển bạn thành thù thì thật khó hiểu. Đó là khi
ân tình của họ không được anh đáp trả, anh nhận được những lời xì xầm
đầy ác ý, rằng anh ham tiền, ham giàu, chỉ vui vẻ với ai chịu chi, thấy
những món đồ anh đang sử dụng không, cô A cô B cô C sắm sửa cho hết đó…