Home Truyện Người Lớn Cô Giáo Hoan – Truyện Dài Cực Hay

Cô Giáo Hoan – Truyện Dài Cực Hay

P16

Cô giáo Hoan về đến nhà ướt mẹp. Lại lạnh nữa. Cô run lên từng chặp, răng đánh bò cạp, lời nói lắp ba lắp bắp. Cô như bị nghẹn, ấp úng mãi mới nói ra lời. Cô than mưa dữ quá, lại gió lớn nên người cứ bị bạt đi, tưởng là không bò về tới nơi. Thằng bé nói chõ vô : thì cháu đã biểu để cháu đem áo mưa lẫn dù cho cô, cô lại không chịu, để giờ tới nỗi này.

Cô Hoan định cà khịa với nhỏ, nhưng thấy nó có lòng lo lắng tới cô nên nhịn ngang. Cô chỉ ừ hử và bẻ ngoặt sang một hướng khác : ai dè mưa gì mưa ác dữ. Hồi giờ có khi nào tệ hại như vầy đâu. Thằng nhỏ lăng xăng đem cho cô cái khăn lông nói : cô lau đầu cho khô kẻo bị cảm lạnh. Cô giáo vừa cầm lấy khăn thì cậu nhỏ đã chạy đi rót một ly nước thiệt nóng đưa lại và nói như cụ non : cô cũng uống ly nước nóng cho giải rét.

Thằng bé đến giỏi, hết lo chuyện này lại xàng sang chuyện khác. Cô giáo còn đang thổi phù phù ly nước nhắp từng ngụm thì đã thấy cậu nhỏ cầm lăm lăm cái áo ngủ nỉ dầy trên tay. Nó chờ cô uống xong để hối cô thay ngay mớ quần áo ướt, ủ người cho ấm. Cô Hoan bật cười, nhưng âm thầm cô cũng thấy biết ơn nó.

Khi cô Hoan hớt cái áo thì thằng bé như nín thở đợi chờ. Chính cô giáo cũng lúng túng vì đứa bé sốt sắng quá, nhưng hổng lẽ cô lại thay ngay tại chỗ. Còn đi vô phòng thay thì có làm cậu nhỏ cụt hứng không. Nhìn bản mặt đì đì của nó, cô biết nó mong cô làm việc này trước mặt nó, để nó hãnh diện đã lo đầy đủ cho cô.

Tự dưng cô giáo hé môi cười và bật ra ý tưởng trêu chọc thằng bé chơi : thế cháu bảo cô thay quần áo ướt thì thay ở chỗ nào. Tội nghiệp thằng bé sượng sùng, miệng chỉ huơ huơ mà tắt mất tiếng nói. Cô giáo đủng đỉnh nói : thôi được rồi, cô mệt quá chẳng còn hơi sức vào phòng nữa, cái lạnh làm cho cô lập cập hết chưn đi. Cô sẽ thay ngay ở đây cho đỡ rét, nhưng cháu phải quay đi à nghe.

Thằng bé nhận lời liền. Nó quay người ngay không chờ đợi. Cô giáo lột xột cởi khuy, nó nghe rõ mồn một tiếng lách cách đáng yêu hết sức. Nó đoán chừng cô đã cởi xong áo dài, nghe u u mà nôn quá cỡ. Chợt nghe cô la tá hỏa : tay cô lóng ngóng không rờ đâu ra cái khóa sau lưng nữa, đâu cháu giúp cô tháo hộ cái móc coi.

Đứa bé như du du nơi cõi mộng. Tai lùng bùng, lẽ đâu thần may mắn đãi ngộ cho nó tới cỡ này. Nó chập chững muốn lịm, thì cô giáo đã thúc thêm : làm đại đi, cô lạnh bằng chết rồi. Thằng bé vội quay lại cái rột, cả cái lưng trần cô giáo đang hướng về phía nó, một đồi lưng mịn màng thẳng băng như đồng bằng sông Cửu. Màu da cô trắng muốt, dù cái lạnh có ánh lên chút màu tái nhưng thiệt tình vẫn đẹp.

Lại thêm sợi dây ren chạy vắt ngang lưng chừng lưng càng làm tương phản lên hai màu rất rõ. Dây nịt vú đen như hạt huyền, hắt chói với màu trắng thịt da trông đúng một bức tranh tuyệt tác. Cô giáo lại hơi xiết dây đai nên hằn lên đường rằn dài theo dải nịt, cậu nhỏ thấy hai tay bắt run e.

Cậu ta nín thở sáp lại gần cô giáo, nhón ngón tay lòn vào dây nịt để nâng nó lên. Nó muốn tránh để tay không chạm vào thịt da cô, nhưng run quá sức làm chạm va còn hơn nó dự liệu. Đã vậy cô giáo còn chọc nó thêm nữa : cháu làm gì lóng ngóng làm cô nhột dữ vậy. Nó quíu thằn lằn luôn, chống chế liên miên : tại cô ghịt dây chặt quá, cháu phải lòn ngón tay vô mới nâng cái khóa khỏi cấn đau cô rồi mới dám mở.

Cô giáo nghe vậy liền có ý than : chèn ơi, cô lạnh bằng chết mà cháu cứ cà rề cà rề. Và cô run dữ tợn. Thằng nhỏ vội vàng đánh rơi sự ké né để xăng xái gỡ cái khóa nịt cho cô. Khi cái khóa nhả ra và sợi dây nịt ngang đã chẻ thành hai mảnh tòn teng thì thằng nhỏ không biết làm gì kế. Nó ập à ập ùng như gà mắc đẻ.

Không rõ cô Hoan có tỏ hành động của nó chăng mà thấy cô hai tay ôm bợ lấy cái nịt vú, người run, miệng đánh lập cập. Rồi cô nhờ nó choàng cái áo nỉ trùm lên từ phía sau lưng cô, nó răm rắp làm theo. Nó thấy cô thả phịch cái nịt vú rơi xuống sàn và quơ hai mép áo nỉ quấn tùm hum quanh người cô, chẳng kịp xỏ tay vô nữa.

Cô khom khom người và nghe rẹt rẹt tiếng quần bị kéo hất văng ra. Làm xong, cô ngồi phịch ra cái ghế cạnh đó, người thu lu một cục. Thằng bé o bế đưa ly nước tận miệng giục cô uống thêm cho ấm bụng. Chỉ bấy nhiêu đó thôi mà thằng nhỏ mừng hí hửng, nó thấy như nó vừa làm được một kỳ công hết sức có ý nghĩa.

Nó lui cui lo thu nhặt áo dài, cái quần và chiếc áo nịt vương trên sàn nhà, giá như mọi lần cô giáo đã cản ngăn, nhưng giờ cô lạnh run chẳng bắt bẻ gì hết. Thằng bé lần khân chưa chịu đi dẹp mà còn lẩn quẩn xun xoe. Cô giáo hỏi : cháu còn chờ gì nữa. Thằng nhỏ lại phải rụt rè thưa : cháu đợi cô cởi nốt cái món ướt trong người để cháu đem bỏ giặt luôn thể.

Thằng bé tránh không dám nói tên gọi của cái quần lót, nhưng cô giáo hiểu ra ngay, nên lồm cồm nhấc đít lên, một tay bo vạt áo, một tay cho vô trong kéo rột rột và cũng thả phịch ngay ra đất. Thằng nhỏ nín thở đứng chờ, nhưng chỉ một loáng hé qua, nó đã chợt nhìn cặp giò cô loạch xoạch ló ra nơi vạt áo.

Cũng như lúc nãy khi cô giáo bợ cái nịt vú, dù cô đã cố lấy hông và lưng che, nhưng lúc cô thả rơi để nó choàng áo vào thì nó cũng đã thoáng thấy một bên vú cô bày ra rồi. Lúc này ngồi khom thu lượm từng món rơi rải rác, nó mới thả lỏng cho sự tưởng tượng bay nhảy tứ tung.

Chao ôi, người đâu lại có thứ ngực đẹp đến vậy. Mới nhìn thoáng đã thấy ngẩn ngơ. Nếu lưng cô giáo đã trắng thì vú cô lại còn trắng nõn nà hơn. Trông tựa như từng cụm tuyết trắng hay những lọn bông gòn rưng rưng ngoài đồng trống. Bầu đã tròn, da đã mịn lại còn cái nụ hồng hồng như đóa sen vừa hé nở. Thằng bé điêu đứng, ngơ ngẩn cả người. Nó ôm đám quần áo đi mà không dám đứng thẳng, lại phải vo vo mớ đồ xề xệ ngang chỗ háng, phải thực tự nhiên để cô giáo không nhận ra sự lụng đụng của nó xảy ra.

Nó xuống chỗ giỏ mà đầu óc chần vần, quay quay như con vụ. Nấn ná mãi cái của nợ của nó mới chịu xuôi, vậy mà cái lưng thắt nghiến mới chết. Nó giùng giằng không dám trở lại chỗ cô giáo, nhưng nghe êm lặng quá, nó cũng ê ê. Lỡ ra cô giáo mắc mưa bị cảm rồi ngất lịm đi thì khốn, chớ lẽ nào cô mới lảng xảng nói chuyện với nó giờ bặt lời luôn.

Nó rón rén mò lên. Thì ra cô giáo ấm nên ngủ gật. Cô ngồi chống tay lên lưng ghế, đầu ngoẻo sang một bên ngáy khò khò. Tiếu lâm là hồi nãy cô giáo mãn lo tủ người cho ấm nên có xỏ vào tay áo đâu, giờ cô gà gật, vạt áo mở tà la túa lủa, coi đã điếu.

Đánh thức cô dậy cũng dở mà để y nguyên trạng thì không đành, thành ra thằng nhỏ cuống quit cả lên. Nó gãi đầu gãi tay, mặt bừng bừng hơi nóng. Tâm tánh nó thì bảo quay mặt đi mà cần cổ cứng ngắc làm ngược lại. Thành ra hai mắt nó mở thò lõ nhìn vào người cô giáo không chớp.

Phải nói đây là lần đầu tiên trong đời nó được nhìn tận mắt thế nào là người đàn bà, phương chi lại là cô giáo Hoan, người no rắp tâm được thấu triệt thân hình cổ. Hơi thở cô nhẹ quá, thoang thoảng như lá lúa, không làm xao động nổi ngọn cỏ lau. Vậy mà hai trái vú của cô phập phồng dìu dịu, đôi lườn vú uốn lượn mềm mềm, lại thêm hai cái núm thập thò mới ác.

Cô giáo ngủ ngon quá. Vạt áo nặng càng trĩu hở tét bét te be. Cả một trời ngực và bụng mang mang ngọt xớt. Hai giò cô khép lại mà vẫn để lộ ra dúm lông xoắn đen nhung. Thằng bé không thấy hết, song nó biết mười mươi đó là con bướm của cô đang khép nép trêu người.

Nó lết lại gần cô, mục đích tìm cách thức cô dậy. Nhưng nó sợ, cô mà tỉnh thì cô tẽn tò một, nó hẳn tẽn tò gấp mười. Làm sao giải thích cho nổi sự ngắm nhìn của nó với cô. Cho dù hành động của cô hoàn toàn vô thức, nhưng nó nhìn cô thì không phải tình cờ chút nào.

Hoàn cảnh sao mà khó khăn thậm tệ. Nhìn cô thì nó cũng chẳng nhàn nhã gì. Chỗ háng nó cứ nóng bỏng lên và độn cứng cựa. Nó nhìn xuống cũng hỡi ôi, gì mà một đống lù lù ra nhọn như cây cột. Lỡ mà cô giựt mình nhìn thấy thì nó có nước độn thổ. Nó muốn bỏ đi lắm, nhưng lại sợ uổng. Đâu phải dễ gì cô giáo hớ hênh như bữa nay. Nó chờ mong thiếu điều muốn trọc đầu, xể đít chớ bộ. Mà cô cứ làng chàng có cho nó mãn nhãn hồi nào đâu.

Nó mới ghé dựa vô vú cô là cô đã giãy nảy cái rột, rồi lảng lảng nhích ra. Nó ao ước là được rờ một chút vô cái vú mà nào dám. Bây giờ, tuy chưa được rờ bằng tay nhưng mắt nó thôi miên rờ rẫm, sờ soạng hai vú cô nãy giờ đã thiệt. Có lúc nó nghe tức tức ở dái quá, nghĩ là mắc đái mà rặn thử hổng thấy ra, chỉ thấy đầu con cu gật gù lia lịa.

Tại sao lại dị kỳ vậy chớ. Cô giáo cũng là người, nó cũng là người, mà căn cớ gì nhìn cô ở trần là nó trục trặc không yên.

Nó bức xúc quá, càng lúc cổ càng khô đặc lại, và còn như có cả ngàn con kiến lửa châm chích nhoi nhoi ở đó. Nó cố nuốt nước miếng, cũng khô e. Nó liếm môi mà tưởng như đang chạm vào tờ giấy nháp. Cô giáo thì vẫn hồn nhiên dựa ngủ tỉnh bơ. Nó sảng hồn muốn đổ mồ hôi hột.

Hiện giờ nó ở gần cô tới độ nghe rõ hơi thở cô dập dìu. Còn con mắt thì no say vì hai bầu vú và cả một dải bụng thuôn mềm uốn lượn. Nó lầm rầm khấn cầu sao cho nó có một giải pháp để cả cô Hoan lẫn nó không ai bị mắc cở.

May đâu nó chợt nhớ tới giờ cơm rồi. Nó vội lảng xuống bếp, lấy mọi thứ ra hâm nóng. Nó cố tình khua lẻng xẻng để kêu cô giáo thức dậy và nó ở trịt luôn không lên nữa. Đợi tới khi cô Hoan kêu nó mới lớn tiếng dạ rân.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*