Chồng ky bo

Vợ lập “quỹ đen”


Mới cưới nhau được 3 năm nhưng Hà
không thể chịu nổi tính chi ly từng chút của Thăng, chồng cô. Hàng
tháng, anh bắt Hà ghi sổ chi tiêu. Hà muốn mời một bạn bè đến nhà mình
tiệc tùng một bữa thì Thăng ậm ừ cho qua, có khi còn tỏ vẻ khó chịu rồi
lờ tịt. Không những vậy, lâu lâu về thăm ông bà ngoại, khi đề cập đến
chuyện biếu ít tiền tiêu vặt để tỏ lòng hiếu thảo thì Thăng giả lả tránh
đi chỗ khác. Anh luôn lôi cái luận điệu: “Vì ông bà có mua sắm gì đâu,
cũng chẳng túng thiếu gì, hàng tháng lại có lương nên cần gì phải tỏ vẻ
như thế”. Mỗi lần như vậy, Hà đau lắm, vừa thấy có lỗi với bố mẹ lại
thấy tủi hổ cho bản thân mình. Có hôm Hà ngượng chín mặt khi anh căn kẽ
đến 500 đồng lẻ với cô bán rau. Những người xung quanh nhìn thấy cũng lè
lưỡi chịu thua. Vài bà bán hàng bên cạnh còn nói bong gió: “Thế thì
chẳng mấy chốc làm giàu, vợ được nhờ quá còn gì”. Anh chẳng tỏ ra xấu hổ
hay bực bội mà còn ra vẻ vô tư.


Hà ngày càng cảm thấy bức bối vì tính
ky bo của chồng. Những gì cô mua Thăng đều chê đắt. Nhiều hôm điên tiết
lên, Hà choảng lại: “Từ sau anh đi mà mua bán và nấu nướng, tính đàn ông
gì mà như đàn bà con gái”. Một trận cãi vã nổ ra mà chẳng ai chịu nhịn
lấy một câu. Giận nhau tới vài ngày, tưởng anh sẽ sửa đổi, nào ngờ đâu
lại vào đấy. Hà chỉ còn cách, giấu Thăng lập quỹ đen cho mình đề phòng
khi cần dùng tới như mời bạn bè, dấm dúi cho bố mẹ hoặc các em…Dần dà
phương châm của Hà là: “Mặc kệ ông ấy, ông ấy thích gì thì làm còn mình
cũng vậy, người nào kiếm nhiều tiêu nhiều, kiếm ít tiêu ít, không xâm
phạm, như thế lại hóa hay”.


Từ đó cuộc sống vợ chồng có một khoảng
cách mà chẳng ai muốn tự mình phá bỏ, việc ai người ấy làm, tiền ai
người ấy tiêu, chỉ ở cùng một nhà và ngủ chung một giường, chuyện chăn
gối cũng cũng giảm dần. Không biết rồi sẽ thế nào, nhưng Hà nghĩ thôi cứ
mặc kệ tới đâu thì hay tới đó.


Vay nợ lo gia đình


Vợ chồng Dung, Hòa cưới nhau được 7
năm. Hòa là nhân viên kinh doanh hàng tân dược cho một công ty nước
ngoài thu nhập cũng khá 7-8 triệu một tháng, Dung là nhân viên phát hành
sách báo nên lương chỉ gần 2 triệu. Lúc mới cưới, Hoà đưa ra thoả
thuận: Lương của anh để dành làm việc lớn như mua đất, xây nhà, tậu ô tô
hoặc mở cửa hàng. Còn lương của em để chi tiêu hàng ngày. Cứ tưởng anh
nói vậy rồi hàng tháng sẽ “trợ cấp” ít nhiều cho cô chi tiêu thêm nhưng
đợi mãi anh chẳng chịu “xì” ra đồng nào. Một mình Dung cứ thể cáng đáng
mọi khoản của hai vợ chồng và bố mẹ chồng.


Tháng nào phát sinh thêm những khoản
tiền như đám cưới, sinh nhật hay giỗ tết là cô lại vất vả chạy vạy lo
cho đủ. Hòa vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí anh
còn giấu biến lương của mình đi để vợ không thể tìm ra. Khi chưa có con
Dung còn xoay sở được, nhưng khi có thêm thành viên mới thì mọi chuyện
càng thêm căng thẳng. Nhiều lúc Dung ức chế vô cùng. Bảo với chồng thì
anh chỉ mặt nặng mày nhẹ nói: “Cô không biết chi tiêu, hoang phí thì có
ngày cám chẳng có mà ăn”.


Ấm ức Dung ghi vào sổ chi tiêu cụ thể
từng ly từng tý thì Hòa lại bảo cô ghi khống và nghi ngờ vợ lập quỹ đen
để bao trai. Không muốn gia đình mất đoàn kết vì những chuyện vặt vãnh,
Dung vay ngân hàng và thế chấp bằng tiền lương hàng tháng mong rằng khi
con lớn sẽ đi làm thêm, mọi việc rồi sẽ ổn. Gánh nặng tiền bạc và sự keo
kiệt của chồng dần làm tình cảm của Dung dành cho chồng chẳng còn mặn
mà như xưa nữa. Đôi khi cô thấy tủi thân vì từ ngày lấy chồng chưa bao
giờ sắm một chiếc áo nào cho ra hồn. Tủ quần áo của cô toàn là của chị
em nhượng lại và mặc tạm vì nó vẫn còn lành.


Đàn ông nên phóng khoáng hơn


Khi người chồng quá chi ly trong chi
tiêu gia đình, người vợ không còn thấy phục và tôn trọng chồng như một
đấng nam nhi chỉ lo công to việc lớn, mà thấy chồng mình tủn mủn như đàn
bà. Chính từ đây sự khâm phục, ý muốn phụng dưỡng của vợ với chồng cũng
mất dần. Họ không thấy niềm hạnh phúc khi được chăm sóc chồng và dường
như nguời chồng cũng không cảm nhận được sự tình cảm người vợ.


“Tâm lý cánh mày râu nên rộng rãi bao
giờ cũng được chị em phụ nữ dễ chấp nhận hơn và họ sẽ thấy tôn trọng và
yêu thương chồng, cố gắng vun vén cho gia đình hơn nếu người chồng tin
tưởng vào sự quán xuyến chăm lo gia đình của họ. Chị em thấy mình thực
sự quan trọng với gia đình. Đấng mày râu cứ ngu ngơ đi một chút trong
chuyện mớ rau, con cá, họ sẽ được chăm sóc và chiều chuộng nhiều hơn,
đừng dại gì ôm rơm nặng bụng mà lại bị vợ xem thường”, chuyên gia tâm lý
gia đình đưa ra ý kiến khi được hỏi về vấn đề này.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x