Chồng con đuề huề vẫn thèm quá khứ
Tôi không biết bên bắt đầu kể về cuộc đời mình bắt đầu
từ đâu nữa bởi vì ai cũng có quá khứ. Những nỗi buồn, niềm đau làm tôi
chạnh lòng và đau thắt khi nhớ đến. Nhưng cũng có những niềm vui nồng ấm
và ngọt thơm như buổi sáng ban mai. Ngồi giữa bốn bức tường tĩnh lặng,
giữa cái rét mướt của mùa đông phương Bắc, tôi muốn viết một cái gì đó
cho tôi và chia sẻ với các bạn để đừng ai vấp sai lầm như tôi.
Tôi và bạn tôi yêu nhau từ hồi học phổ thông rồi vào
đại học và ra trường, đi làm, trải qua bao nhiêu buồn vui của cuộc sống,
tôi và bạn đã cùng chung vai, chia sẻ những ngày bạn tôi ra trường long
đong tìm việc làm. Cứ tưởng cuộc đời trải màu hồng nhưng số phận lại
đẩy đưa bạn tôi đi theo con đường khác. Nhưng khi tiến đến hôn nhân,
phải bắt buộc xét lý lịch, gia đình tôi lại không đủ điều kiện. Đúng lúc
ấy, tôi biết mình có thai. Tôi mừng lắm vì nghĩ là có thể ràng buộc gia
đình bạn đồng ý chấp nhận tôi, mặc dù tôi đồng ý sống không có hôn thú.
Tôi chưa kịp kể gì cho gia đình thì bạn tôi đã bắt tôi
phải đi bỏ thai. Bạn tôi nói chưa đủ điều kiện để nuôi con. Khỏi phải
nói, tôi đau lòng như thế nào khi người đã đầu gối tay ấp với tôi trở
nên như thế. Tôi buồn và khóc suốt. Tôi hận bạn tôi hơn bao giờ hết. Tôi
không đồng ý, tôi sẽ cố nuôi con. Vì tôi mất mẹ sớm nên tôi biết tình
mẫu tử nó thiêng liêng như thế nào. Nhưng có lẽ do tôi hay buồn rầu và
một mình chịu đựng nên tôi bị hư thai.
Kể từ đó, tôi xa lánh bạn trai tôi và vết thương bạn
tôi đã gây ra không bao giờ tôi tha thứ. Mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn
còn quặn đau. Khi đó, tôi đang đi làm ở một công ty tư nhân, lương không
cao nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống nơi thành phố đắt đỏ. Hằng
ngày, tôi đi làm, tối đến, tôi còn đi học thêm. Dần dần tôi cũng khuây
khoả.
Một lần đến nhà bạn chơi, tôi gặp anh-chồng tôi bây
giờ, mới từ nước ngoài về. Nhìn bề ngoài, anh khá lớn tuổi nên tôi xưng
hô là chú. Chúng tôi nói chuyện qua, sau đó, anh xin bạn tôi số di động
và chủ động liên lạc với tôi. Tôi cũng nhiệt tình chở anh đi uống cà
phê, đi ăn món ăn vặt vì anh không biết đi xe máy. Thật lòng, tôi chỉ đi
chơi cho vui chứ không nghĩ đến chuyện xa hơn vì trái tim tôi đã đóng
băng.
Sau này về nước, anh liên lạc với tôi qua mail. Hằng
ngày vẫn chat với tôi mỗi khi tôi đến văn phòng sớm. Nói nhiều chuyện
với nhau nên dần dần, tôi cũng quý anh và thấy nhớ mỗi khi anh không
online. Khi đó, tôi không hề biết đó là tình yêu hay tình bạn và tôi
chấp nhận nó như cái gì đến thì đến.
Mấy tháng sau, tôi đính hôn và đám cưới. Hai năm sau,
chồng tôi hoàn thành thủ tục bảo lãnh tôi sang định cư. Những năm đầu,
tôi hạnh phúc vô cùng nhưng sau này, khi sống gần gũi nhau và chồng tôi
lại khá gia trưởng, kỹ tính nên tôi đâm ra chán nản. Tôi không hề biết
chồng tôi làm lương tháng bao nhiêu, tài khoản có bao nhiêu tiền vì tất
cả mọi thứ chồng tôi giữ hết. Nếu nói đến những vấn đề đó, chồng tôi sẽ
cho là tôi ham tiền, chỉ để ý đến tài khoản nên tôi không bao giờ đả
động đến.
Tôi thích gì, chồng tôi đều mua cho nhưng tôi không có
quyền quản lý tiền bạc. Anh đưa bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu chứ tôi
không đòi hỏi. Có lần, trong người tôi không còn một xu, đẩy con ra
công viên chơi, trời nóng mà tôi không có tiền để mua nước uống và nước
tôi đem theo thì con tôi uống hết rồi. Tự nhiên, lúc đó tôi muốn khóc òa
nhưng vì con, tôi đã cố gắng. Tôi đã vun đắp, lo cơm nước tươm tất. Với
lại, chồng tôi lớn tuổi hơn nên tư tưởng và suy nghĩ khác tôi. Tôi
thích lãng mạn, bay bổng, thích dạo ngắm biển thì chồng tôi ngược lại
hoàn toàn. Tính tôi khá trầm, không thích đôi co nên càng ngày, vợ chồng
càng ít nói chuyện với nhau. May có con là động lực cho tôi sống tiếp
ngày mai.
Hiện tại, tôi ở nhà nội trợ. Khi con tôi đi học, tôi
cũng đi học nghề, phòng khi có chuyện gì, tôi còn biết cách kiếm tiền
nuôi con. Nếu nhìn vào, mọi người sẽ nghĩ tôi được voi đòi tiên vì chồng
tôi làm nhà nước nên ổn định, có nhà cửa nhưng tinh thần không thoải
mái làm tôi buồn. Đôi khi, tôi muốn hét lên rằng cuộc đời bất công với
tôi nhưng nghĩ lại, số phận luôn thử thách tôi và tôi cũng cố gắng vượt
qua.
Thỉnh thoảng, bạn trai cũ của tôi cũ nhắn tin hỏi
thăm. Tôi cũng nhắn lại với lời lẽ đao búa nhưng bạn tôi vẫn im lặng và
vẫn quan tâm tôi như xưa, mặc dù, hắn đã có vợ và hai con. Tôi tưởng
quãng đường dài đã qua, tưởng như thế đã đủ để lãng quên tất cả nhưng
trái tim vẫn luôn có sự lựa chọn riêng. Tôi không có ý định phá vỡ hạnh
phúc gia đình của bạn trai cũ nhưng chỉ thèm được một lần đi dưới cơn
mưa chiều Sài Gòn, lang thang dọc bờ sông, ăn bữa cơm sinh viên đạm bạc,
ngồi ngắm biển, để rồi lục lại những cảm xúc của ngày xưa ấy và mỉm
cười với những kỷ niệm đẹp. Thế thôi! Nhưng tôi cũng không biết mình
muốn gì nữa? Tôi chỉ mong rằng nếu đã yêu ai thì bạn hãy cố đấu tranh để
giữ cho được tình yêu đó và sống hết mình với nó bởi mỗi khi bạn buông
tay, tình yêu không thể tròn vẹn như xưa.