Cạn duyên
Chị
quyết định di cư sang Mỹ. Anh chới với, đau đớn và sống trong sự mất
thăng bằng một thời gian dài. Người duy nhất luôn bên anh trong những
tháng ngày hẫng hụt ấy là cô.
Cô vừa tốt nghiệp đại học, ít hơn anh mười mấy tuổi, trong sáng, ngây
thơ. Tình yêu trong cô bắt đầu nhen nhóm từ sự cảm thương. Khi dần nguôi
ngoai, anh nói với cô, có lẽ anh và người con gái ấy đã cạn duyên, anh
sẽ thôi nhớ thôi chờ. Ít lâu sau, anh ngỏ lời yêu cô. Đám cưới thật long
trọng. Mẹ anh tự hào vì con trai là kiến trúc sư cưới được vợ trẻ đẹp
lại vén khéo. Cô không làm mẹ chồng thất vọng khi sinh đôi hai bé trai
đúng một năm sau ngày cưới.
Anh
chu đáo, kỹ tính nên chăm sóc vợ con không kém bất kỳ ai. Cô sẽ mãi
nghĩ mình đang đứng trên đỉnh hạnh phúc nếu không có một buổi tối khó
ngủ. Hôm ấy, nửa đêm, cô sốt nhẹ nên khát khô, phải bật dậy xuống bếp
uống nước. Khi trở lên, cô không về phòng ngủ mà sang chỗ làm việc của
chồng. Thật bất ngờ, anh không thức đêm để phác thảo phối cảnh một công
trình nào đó mà đang chat với bạn gái cũ. Cô nhìn webcam trên màn hình.
Chị ấy thật xinh, gương mặt đượm buồn. Cô đến vịn vai chồng, nhỏ nhẹ:
“Ai vậy anh?”. Anh hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Một
bạn học cũ đó em”.
Sau
lần đó, anh luôn đóng cửa phòng khi làm việc khuya, còn cô bắt đầu có
triệu chứng trằn trọc khó ngủ. Không làm sao nói được nỗi lòng với
chồng, cô ngày càng trầm lặng. Rồi “mối tình đầu” của anh quay trở về.
Chị bảo không thể sống thiếu anh. Chẳng biết anh đã chuẩn bị từ bao giờ,
chỉ biết ngay khi chị về nước, anh đã sang nhà người yêu ở suốt một
tuần.
Anh quyết định chia tay. Anh bảo vì mình là người có lỗi nên dành tất
cả tài sản của anh cho vợ con. Mặc cô khóc lóc van nài, anh vẫn quyết
quay trở lại với người cũ. Ngôi nhà rộng lớn giờ chỉ còn ba mẹ con.
Cô đăng ký tạm ngừng sử dụng điện thoại bàn, đổi số điện thoại di động
để trốn tránh tất cả người quen. Cô sợ phải nghe bất cứ ai hỏi thăm về
tổ ấm của mình. Có ai ngờ, cánh cửa hôn nhân nồng nhiệt đón cô vào rồi
nhanh chóng tống cổ cô ra khỏi một cách không thương tiếc. Tất cả diễn
ra trong vòng chưa tới hai năm. Nhiều lần cô tự hỏi, cô và hai đứa trẻ
là gì trong cuộc đời anh. Nếu không phải là sự tạm bợ để lấp đầy lúc
trống vắng thì tại sao anh có thể nhẫn tâm bỏ đi ngay khi người yêu cũ
của anh vừa trở lại quê nhà? Cô nhìn hai đứa con trai đang lớn lên từng
ngày, thầm nghĩ: “Suy cho cùng, tình yêu có thể gây đau khổ, nhưng không
thể làm mình chết được. Mà đã không chết thì phải sống đàng hoàng”. Đưa
con đi nhà trẻ, cô bắt đầu trở lại với công việc. Bóng anh mờ dần trong
những giấc ngủ không còn đẫm ướt gối đêm đêm…
“Mối
tình đầu” bay trở lại Mỹ, hứa hẹn sẽ chuẩn bị giấy tờ bảo lãnh anh
sang. Một năm, hai năm, ba năm… Rồi chị ấy lấy chồng, một người ngoại
quốc. Anh tìm về nhà cũ, lại chới với, đau đớn, mất thăng bằng. Anh nói
với cô rằng có lẽ anh và người phụ nữ kia đã cạn duyên thật sự, ngỏ ý
muốn quay về với gia đình. Người vợ lắc đầu. Bao năm nay cô đã thầm mong
anh trở về với mái ấm, nhưng thời gian qua nhanh, ngôi nhà lớn đã dần
vừa vặn với ba thành viên thân thuộc. Cô nhẹ nhàng nói với anh: “Chúng
mình mới là một đôi đã thật sự cạn duyên”.
Nói thế nhưng cô đã khóc như mưa suốt đêm hôm ấy. Biết duyên đã cạn sao tơ lòng vẫn còn vương…