Home Nghệ Thuật Yêu Bởi vì mình đã chia tiền ăn tối!

Bởi vì mình đã chia tiền ăn tối!

Thứ Năm, Váy Dài rời công ty sớm sau mấy
tiếng đồng hồ lãng đãng lơ mơ không thể nào tập trung làm việc, cô đến
tiệm làm tóc quen thuộc trên phố Nhà Thờ gội đầu và làm móng. Cô bé gội
đầu huyên thuyên đủ chuyện về người tình – một anh chàng “dân Hà Nội,
con nhà khá giả và yêu em lắm chị ạ”. Váy Dài ậm ừ cho qua. Được thể, cô
bé thì thầm “Hôm nọ chúng em định chia tay vì anh ấy bảo anh ấy không
chịu nổi khi ngồi gần em! Nhưng anh ấy muốn giữ cho em chị ạ.” Kể cũng
thú vị, không phải câu chuyện của cô bé gội đầu, mà là bản thân cô bé.
Cô ngây thơ đến khó tin hoặc có thể ngu dốt đến bất ngờ, hoặc thông minh
vượt bậc vì biết tự bịa câu chuyện ra mua vui cho khách hàng. Vấn đề là
trong một ngày lười nhác, vô vị và cô đơn như ngày thứ Năm, Váy Dài lại
thấy buồn vì những lí do hết sức mâu thuẫn. Cô chẳng có một thằng nào
lại “yêu em lắm” để mà kể cho ai nghe. Gội đầu sấy tóc làm móng thật đẹp
rồi cũng chỉ về nhà… đi ngủ!

Hà Nội không phải là một nơi dễ
dàng cho những phụ nữ độc thân. Váy Dài chán nản quyết định đi dự một
cái tiệc rượu nhỏ đã được mời từ tuần trước, dù không phải là người ham
rượu hay biết thưởng thức rượu. Tiệc rượu ở Hà Nội đồng nghĩa với 3
điều: Uống miễn phí mệt nghỉ, kiểu gì cũng say, và là nơi tập trung của
cộng đồng những chàng trai Pháp. Mặc dù, xin được bày tỏ quan điểm một
cách chân thành và đã qua kiểm chứng: Pháp có nhiều đàn ông đẹp trai
nhưng hầu hết đều keo kiệt.

Tiệc
rượu tối nay được tổ chức tại một quán cà phê sang trọng trong một tòa
nhà trắng xóa như Cung điện Mùa đông trên phố Hàng Gai. Cô canh giờ cẩn
thận, xuống taxi và bước vào đến cửa là 7 giờ 30 tối, muộn đúng 30 phút
so với giờ được mời. Kinh nghiệm đi tiệc rượu của Váy Dài là không nên
đến quá sớm, uống nhiều dễ say nhanh, và những người đến sớm thường là
ông bà già. Những anh chàng trẻ trung vui tươi mà Váy Dài muốn gặp thì
thường đến muộn hơn một chút, để ngà ngà say khi tiệc tan cũng là gần
nửa đêm.

Váy Dài liếc nhìn nhanh trong gương khi bước vào nhà
hàng. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, chỉ dùng phấn nâu, một chút má hồng,
đánh mascara và tô son màu nhạt. Tóc cô dài sấy lọn to bồng bềnh, nổi rõ
những đường line màu đỏ đun, vuốt lệch hẳn sang một bên. Chiếc váy
Topshop trắng chất liệu ren đan kín cúp ngang ngực ôm sát cơ thể, lớp
lót bên trong ngắn trên đầu gối. Cô đi đôi giày màu đen đế gỗ cao chắc
chắn của Nine West, tay cầm chiếc bóp nhỏ xinh bằng da của Vintage. Cô
dùng thắt lưng dây màu đen, buộc hờ ngang eo, để rơi dài xuống bên hông
và không dùng nhiều trang sức, chỉ một cái vòng tay dạng tròn thô ánh
vàng kim loại và một đôi hoa tai mảnh, nhẹ nhàng cùng màu.

Đang
cười xã giao với một vài người quen, cô đưa mắt một vòng và gặp ngay Cá
Hồi. Anh đứng phía bên phải cô, cạnh hai cô gái. Cá Hồi bỏ dở câu
chuyện, bước đến chào Váy Dài. Anh nghiêng mặt nhìn cô tủm tỉm, tóc anh
hơi dài so với dạo trước, một vài lọn vàng nâu xòa xuống trán:

“Tối nay trông em rất xinh!” Cá Hồi nói và buông cô ra sau một cái ôm chặt.

“Cảm ơn anh. Anh cũng… vậy”. Váy Dài cười và nói ngập ngừng.

Cùng
lúc, cô tiếp tục đảo mắt khắp phòng tìm người quen và để giấu cảm xúc.
Cô không nghĩ sẽ gặp Cá Hồi ở đây, càng không nghĩ cô lại hồi hộp khi
được gặp anh đến thế. Bẵng đi sau bữa tối “chia tiền”, Váy Dài không
liên lạc với Cá Hồi thêm lần nào nữa. Anh nhắn tin mời cô cà phê cuối
tuần mấy lần nhưng cô đều không trả lời. Cô không phải là kiểu phụ nữ
nhờ dựa vào đàn ông và nhất thiết theo phương châm “đã là đàn ông thì
phải trả tiền”. Nhưng cô là kẻ bảo thủ. Cô muốn níu kéo cái lãng mạn xưa
cũ trong những bộ phim và quyển sách mà cô đã xem, mặc dù cô biết,
trong xã hội hiện tại, đi từ “hello” sang “let’s sleep” chỉ cách nhau
một cái cửa kính, nhìn rõ mồn một và hầu hết có hệ thống mở tự động.

Cô hỏi anh nhẹ nhàng: “Dạo này công việc của anh ra sao? Anh đã tìm được nhà mới chưa?”

“Anh
cũng khá bận vì đang cần tuyển thêm nhân viên. Anh vẫn chưa có thời
gian đi xem nhà mới, nếu được, em có thể đi cùng cuối tuần này được
không?” Cá Hồi nói với cô trìu mến.

“Em cũng bận lắm. Để em xem.
Nhưng có lẽ anh cứ đi xem nhà đi. Lúc nào làm tiệc mừng nhà mới thì mời
em, em sẽ đến.” Váy Dài trở lại giọng xã giao.

Những chuỗi cảm
xúc mâu thuẫn khiến cô mất thăng bằng. Cô không thích anh chỉ vì một lí
do duy nhất: Anh chia tiền với cô ngay bữa tối đầu tiên! Nhưng mặt khác,
cô sống ở nước ngoài bao năm và đều hiểu rằng, người nước ngoài vốn
sòng phẳng và nguyên tắc. Nhưng rồi những bao biện lại không thể chiến
thắng cảm tính, cô không thích một chàng trai keo kiệt, thiếu tế nhị,
không lãng mạn và không thể mời cô một bữa ăn tối!

“Em phải đến chỗ bên kia chào bạn. Rất vui được gặp lại anh.” Váy Dài lạnh nhạt hẳn.


Hồi ngỡ ngàng và anh gật đầu. Cô bước nhanh đến phía cuối phòng, ngồi
xuống bàn cùng mấy chị bạn. Cô giả bộ cười tươi mà trong lòng buồn hiu.
Thỉnh thoảng cô liếc mắt về phía cửa, nhìn thấy Cá Hồi cầm ly rượu, đứng
cùng một nhóm mà chẳng nói chuyện với ai.

“Tại sao?” Điện thoại rung lên và tin nhắn của Cá Hồi hiện trên màn hình.

“Em
nghĩ anh không hiểu sự lạnh nhạt của em sao? Tại sao em không thể nói
với anh vì sao em ghét anh? Tất nhiên nếu em không muốn là bạn anh, anh
sẽ không làm phiền em, nhưng anh không hiểu mình đã làm gì sai.” Một tin
nhắn dài khác.
“Anh biết em nghĩ gì! Em nghĩ đàn ông nước ngoài đến
Việt Nam tán gái dễ quá, rằng tất cả bọn họ có quá nhiều sự chú ý của
phụ nữ và em không cần để ý đến anh, để anh biết anh chẳng là ai cả? Em
nghĩ anh chỉ muốn gặp em, ngủ với em để cho mọi người thấy anh giỏi sao?
Anh không muốn là một người trong số những người đàn ông đó. Anh cũng
không phải là những người như thế.”

“Em không nghĩ vậy.” Váy Dài
vội vàng trả lời. Tự nhiên cô sợ anh giận. Cô cũng chẳng biết nói gì
hơn. Nhưng điều quan trọng nhất là cô chẳng biết mình muốn gì! Chẳng lẽ
cô nhắn tin và bảo anh “Bởi vì anh để em tự trả tiền ăn tối hôm nọ” hay
là “Bởi vì anh đã không trả tiền ăn tối hôm nọ cho em.” hay là “Bởi vì
mình đã chia tiền ăn tối.” Câu nào cũng không được, tiếng Anh hay tiếng
Việt cũng không được nên cô đành im lặng.

Cô nhìn xung quanh và
tự hỏi, ai trong số những phụ nữ đang ngồi bên cạnh cô có một người đàn
ông như mong muốn? Và vì sao, một bữa ăn tối không như ý còn khó quên
hơn cả việc ngủ với một người đàn ông lạ? Cô bỗng thấy buồn, mệt và
quyết định đi về nhà sớm.

Thứ Năm bao giờ cũng lười nhác, vô vị và cô đơn!

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x