Anh ơi, lấy hộ em cái bỉm!
Khi yêu, nhìn em nấu ăn ngon,
cắm hoa đẹp, khéo tay hay làm, ai cũng bảo đời anh sướng như tiên, như
chuột sa chĩnh gạo, bé được mẹ chăm, lớn được vợ chiều.
Vậy mà, cưới nhau về, chưa được nằm
khểnh đợi cơm ngày nào thì em đã hiện nguyên hình, vừa lười lại vừa đãng
trí. Cuối tuần, em nằng nặc rủ anh đi chợ, than thở đi một mình buồn,
với anh đi để giúp em chứ đi chợ cho cả tuần, mình em không xách hết
được. Nhìn anh tay xách nách mang, è cổ bưng đồ leo bốn tầng cầu thang,
em cười tinh quái, bảo anh “lấy chồng sướng thật!”
Về đến nhà, đang ngồi thở chưa kịp bật
kênh tivi lên thì em lại cất giọng ngọt như đường trong bếp: “Anh ơi,
nấu món này thế nào mới ngon, em chưa nấu bao giờ? Mà anh chặt gà cho em
nhé, tay em yếu lắm, chặt nát hết ra!” Riết rồi cũng quen, mỗi lần có
món gì cần đến “sức mạnh đàn ông” là anh “biết thân biết phận” xách dao
xách thớt ra băm băm chặt chặt.
Mâm cơm em dọn lúc nào cũng ngon lành,
đẹp mắt, nhưng thường là thiếu cái gì đó, lúc thì đôi đũa, lúc là cái
thìa, lúc thì nước mắm tỏi quên chanh. Tất nhiên là trong lúc em đang
nhanh nhẩu xúc cơm, người còn lại là anh sẽ phải chạy vào bếp lấy.
Đến lúc có con, trình độ “sai vặt” của
em càng tăng đột biến. Đi làm về, vừa ló cổ vào chào hai mẹ con là em
đã ấn con vào tay “bế cho em một lúc”, rồi chạy biến đi. “Bây giờ anh
thích chơi với con hay nấu cơm? Anh chơi với con đi nhé, để em nấu bữa
tối cho! Bà ngoại giúp trông cháu cả ngày rồi, giờ để bà đi tập thể dục
cho khuây khỏa!”
Cứ thế, từ chỗ lóng nga lóng ngóng,
chẳng dám bế con vì sợ rơi mất, anh bỗng dưng thành ông bố đảm, rành từ
pha sữa đến nấu đồ ăn dặm, biết rõ tủ con ngăn tủ nào đựng khăn, bỉm,
ngăn nào chứa quần áo. Bất thình lình đang thay đồ cho con, em sẽ hét
lên “anh ơi, lấy bỉm em với” thì anh sẽ lao đi với tốc độ tên bắn.

Hồi thanh niên, chẳng bao giờ anh hình
dung có ngày người đàn ông lúc nào cũng tóc bóng bẩy, áo là lượt như
mình lại phải giặt tả, rữa bô trẻ con. Thế mà bây giờ, mỗi lần “giải
quyết nhu cầu”, con trai nhỏ lại nhất quyết thỏ thẻ với bố: “Bố ơi cho
con đi ị”, “Bố ơi, bố rửa cho con nhé. Bố rửa cơ!”
Cưới vợ 3 năm, anh đã trở thành một
người đàn ông hoàn toàn khác. Rửa bát, quét nhà, nấu cơm, bế con… tự lúc
nào đã trở thành những công viện bình thường, chẳng cần vợ ơi ới nhờ
vả. Khách đến nhà, mặt cứ gọi là vênh lên, mũi nở ra khi các bà các cô
khen vợ tốt số, nhìn chồng đầy ngưỡng mộ.
Một ngày đẹp trời, anh nhận ra rằng
bấy lâu nay anh đã rơi vào cái “bẫy” mưa dầm thấm lâu của vợ. Thực ra
chẳng phải vợ anh lấy chồng xong đổ đốn lười biếng hay đuểnh đoảng. Đó
chỉ là chiến lược thầm lặng của nàng để biến “huấn luyện” chồng từ chàng
lười thành chồng đảm, bố tốt mà thôi.