Nội dung truyện
Và tôi đợi chờ câu trả lời từ em. Chính xác hơn là sự xác nhận. Em không cần phải đến ôm chầm lấy tôi rồi ghé tai thủ thỉ. Em cũng không cần phải đặt vào môi tôi một nụ hôn bỏng rát. Em chỉ cần gửi lại tôi câu trả lời vào một mẩu giấy nhỏ, vậy là quá đủ cho những thi vị tuyệt vời trong tương lai.
Nhưng tư duy của chúng ta vào một thời hoa đỏ chỉ có vậy. Đâu phải ai cũng có khả năng viết những dòng tâm sự của mình lên giấy. Đâu phải ai cũng thích nhận thư và gửi thư. Và nếu “ai đó” không gửi thư cho tôi, vậy làm cách nào để tôi nghe được tiếng lòng họ nói? Đó là điều thằng V của cấp 3 không thể nào nghĩ ra được. Và cho dù chúng tôi đã đầy tình thương mến, tôi vẫn cố gắng đợi chờ câu trả lời…
Khác hẳn với Thương. Đó là lần đầu tiên và mãi về sau này, cũng là lần duy nhất tôi gửi một lá thư đến Diệp. Vì ngay buổi sáng ngày hôm sau, Diệp nói với tôi rằng em không thích thư, không thích lưu bút, cũng không thích nhật ký… Còn em có thích tôi không thì em không nói…