Nội dung truyện
Nó giật mình hỏi lại, chưa bao giờ định ra tình huống như thế. Một ý nghĩ thoáng qua, hay về quê sống? Không được. Có bán 10 cái nhà của ông nội để lại cũng không đủ cho trả nợ, nếu buông xuôi biết đâu người ta tìm đến siết nợ? 20 năm làm công nhân của Phương không đủ. Liệu sống có yên không? Rồi nó làm gì ở đây để sống? Không lẽ bám váy, ăn trên đồng lương công nhân còm cõi của Phương? Nó sợ đối diện với cuộc sống 15 năm về trước sợ ánh mắt, sợ cách nhìn cũ của người làng. Còn đưa Phương đi, tất cả chỉ còn hơn 40 triệu trong tài khoản sống sao những ngày sắp tới.
Em chưa biết nhưng em không muốn xa anh.
Anh cũng thế.
Nó nhìn đôi mắt dân dấn mọng nước chỉ chực khóc của Phương bảo thế.
Để anh tính xem, em có vào trong đấy được không?
Vào nam?
Ừ.
Em chưa nghĩ đến bao giờ, cả mẹ cũng thế.
đứng dậy lấy cái laptop ra giải thích công việc đang làm, Phương gật gù tán thưởng nhưng xem chỉ nghe tai nọ, bỏ tai kia. Chứ hoàn toàn không hiểu gì về công việc của nó.
Để anh vào thu xếp ổn rồi đưa em vào được không?
Phương ngước lên nhìn khẽ gật đầu. Rồi nụ hôn ấy kéo dài tưởng như không bao giờ dứt. Cái chăn che kín cơ thể hai người lại vứt tung ra, miệng ngoạm chặt lấy lồn Phương, ở bên dưới quá sướng, Phương đã buông cái buồi mềm oặt như tàu khoai ngứa vừa luộc chín.
Địt, địt em đi anh…
Một người đàn bà khát tình, gào lên van xin rồi chìm trong tuyệt vọng. Gió mùa đông ở ngoài kia ù ù thổi.