Nội dung truyện
Hoàng đang ôm hôn mẹ tôi, hay chính xác hơn là ngấu nghiến miệng mẹ, tay xoa bóp cặp mông. Thật không thể tin được! Chuyện gì đang xảy ra thế này!? Sao có thể…? Một cảm giác tiêu cực nhanh chóng bao trùm lấy tôi, như con bạch tuột khổng lồ vươn vòi túm lấy nạn nhân, quấn chặt xúc tu. Xúc tu đó bóp ngạt lồng ngực tôi, càng lúc càng chặt, chẳng thể thở nổi! Không, không phải là thật! Đúng rồi, đây là cơn mơ. Một ác mộng khủng khiếp! Nhưng con bạch tuột chẳng để tôi tự huyễn hoặc mình lâu, co bóp vòi nó lần nữa. Tôi càng cố thuyết phục mình, nó càng bóp mạnh, khiến mọi giác quan trong tôi như bừng tỉnh, chấp nhận sự thật phũ phàng. Đây, đây… là thật.
Vẻ mặt dâm đãng của Hoàng chợt tái hiện lần nữa. Gương mặt đó to lớn, chi tiết và sinh động khó tả. Tôi chẳng muốn thấy nó nữa, nhưng nó cứ hiển hiện trước mắt trêu ngươi. Tôi buộc phải nhìn nhận lại mọi việc. Hóa ra tôi đã lầm! Không phải tôi nghĩ xấu cho Hoàng, mà là nghĩ đúng! Nó cũng như tôi, muốn chiếm đoạt người cả hai gọi là mẹ kia! Những gì nó hỏi tôi… chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao? Khoan, có khi nào tôi lại nghĩ xấu cho người bạn thân, người anh em kia không? Tôi rất muốn nói có, nhưng sự thật bày ra trước mắt bắt tôi phải thừa nhận. Thì ra cái bản ngã đại diện cho lẽ phải mà tôi hằng tuân theo chẳng phải là lẽ phải mà là mù quáng, còn cái bản ngã tồi tệ mà tôi luôn sỉ vả hóa ra lại là trực giác. Ôi tôi là thằng ngu! Tôi đã luôn nghi ngờ bản thân mình, dù nó đang cố bảo vệ tôi! Chân tôi mềm ra như bún, chẳng thể đứng nổi nữa, khụy xuống. Tôi cố bò lại lên giường, nằm đó với trái tim tổn thương. Một suy nghĩ chợt bùng lên: liệu tôi có nên ra ngoài kia mà bắt quả tang? Nhưng bắt quả tang gì cơ chứ? Nếu mẹ tôi muốn vậy, thì là con tôi còn có thể làm gì?…
Nhưng mẹ đã hứa! Phải, mẹ đã hứa với tôi. Mẹ chưa từng gạt tôi mà. Nghĩ tới đây, cảm giác bị phản bội bắt đầu thế chỗ cho con bạch tuột. Nó không bóp ngạt tôi ngay, mà thay vào đó rỉa tan tâm hồn tôi, giống như bầy kiến rỉa nát con cá vô phúc lên bờ. Đột ngột cửa phòng lại mở, Hoàng bước vào, nằm cạnh tôi, dấy lên trong tôi một câu hỏi khác: liệu tôi có nên ngồi dậy, đối mặt tên tình địch? Tôi chẳng thể tìm đâu ra bản lĩnh, co rút trong cái mền, để bóng tối, sự cắn rứt và tiếng mưa trừng phạt mình. Mẹ, con có thể nhìn lầm thằng Hoàng, nhưng mẹ, chính mẹ cũng gạt con sao? Tôi biết rằng đêm nay sẽ dài lắm…