Nội dung truyện
Cùng lúc đó trong mật thất tại Vu phủ, có hai người là hắc y nhân, người còn lại là Đệ nhất Thiên Vương – Lã Huân.
-Thừa tướng, sao người lại phải làm vậy?
Tháo bỏ tấm khăn che mặt, khuôn mặt tinh anh của cây đại trụ kình thiên của Bắc triều, đệ nhất công thần Thừa tướng – Vu Lạc hiện ra trong ánh đèn mờ ảo.
-Nó cần phải biết núi cao còn có núi cao hơn, bao nhiêu năm nay ta trong cái vỏ bọc thư sinh trói gà không chặt, cho nó trên cái đỉnh đệ nhất nên khiến nó ảo tưởng về khả năng mà lười biếng, ngông cuồng. Nay để xem nó có can đảm giành lại món kỉ vật này không? Nếu nó không có gan đến, ta cũng không cần đứa con duy nhất này nữa. – Vu Lạc cầm trên tay Tưởng Kí châu giận dữ nói.
-Người thật sự muốn làm vậy với công tử sao? Thuộc hạ nghĩ chỉ giáo huấn một phen, nếu phu nhân còn tại thế thì…
-Ta biết.
Lã Huân im bặt, hắn xem phu nhân khác nào mẹ đẻ, người duy nhất xem 8 đứa bé đầu đường xó chợ về nuôi nấng chẳng khác con ruột là phu nhân đã mất của Vu Lạc – Lã Liễu Thi.
Bát đại thiên vương mất đi ba người khác nào như mất đi tay chân, Vu Lạc tuy thương đứa con trai độc nhất nhưng hắn không có suy nghĩ khác máu tanh lòng, ai trong số các thiên vương ngoài là thuộc hạ thì cũng như con trong nhà, là tâm can bảo bối trên tay hắn. Mất đi 3 là quá nhiều, lần này nếu Vu Đài khiến hắn mất thêm một đứa con nào nữa, Vu Đài sẽ phải chết dưới tay cha hắn.
Ông nhìn vào Tưởng Kí châu, đôi mắt già đẫm lệ, Lã Huân biết Vu Lạc cần một mình nên vội rời khỏi. Đêm nào nỗi đau ngày ấy cũng khiến ông gặp ác mộng. Nếu ngày đó ông chấp nhận thoả thuận với Thổ Cơ Xà để nhận lấy thần công chí cực của đại địa, ngày ấy đã có thể oanh sát lũ thích khách dễ dàng. Khẽ vận lực vào Tưởng Kí châu, một gốc khuất kí ức hiện lên, một bài hát hay và thấu tận tâm can – “Sinh mệnh thuộc về người” vang lên khiến ông khuỵu xuống khóc như một đứa trẻ.