Nội dung truyện
Hơi thở dồn dập của nữ đệ tử Mai dần dần biến thành tiếng thều thào khe khẽ, tuyệt vọng. Bàn tay lão đạo Tô không ở yên đến một giây, chúng vuốt trượt cơ thể người đệ tử, dường như muốn nhào nặn tái tạo lại nó theo cảm xúc của lão đạo trưởng Tô. Nữ đệ tử Mai bị đưa vào thế giới của tình dục, đạo trưởng Tô dẫn dắt cô bé ngang dọc trong các mê lộ của cảm xúc. Trong cơn tột đỉnh của cảm giác làm Mai không còn nghĩ được đến cái gì khác. Ðạo trưởng Tô gạt phắt cái áo nịt vú của Mai xuống, phủ hai bàn tay to xù lên đó và nâng nó lên như nâng một vật báu. Ðó là nghi thức mà đạo trưởng Tô vẫn làm với các người phụ nữ khác trong buổi lễ nhận áo choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa.
Ngày trước lão đạo trưởng Tô do yếu sinh lý, không đáp ứng nổi được chuyện chăn gối cho Sương – người vợ đầu tiên của mình, cô ta đã cặp bồ với Tám – một người cháu ruột của lão. Nghe đồn lão ta vô cùng tức giận, suốt ngày đi tìm kiếm, nghiên cứu những vị thuốc Bắc tráng dương. Cuối cùng do sử dụng quá liều lão trở thành một tay cuồng dâm, nạn nhân đầu tiên của lão lại là Sương. Do chịu đựng không xiết cái cảnh một ngày hơn mười cữ, sau một đêm sáng trăng mặt mũi bơ phờ tóc mai rũ rượi, hồn Sương đành du địa phủ.
Kể từ khi vợ chết, lão Tô đi hành hiệp giang hồ, chuyên canh me ở đâu đó có phụ nữ có chồng bỏ theo vợ bé, thì xáp lại nấu cơm chung. Ông ta đi lại với những người đàn bà này, khống chế họ bằng cách sẽ kể lại việc ăn nằm giữa ông với bà con lối xóm họ. Bọn đàn bà bị rơi vào cảnh: Ðói lòng, ăn trái khổ qua. Nuốt vô sợ đắng, nhả ra bạn cười, đành trở thành nô lệ tình dục của lão Tô. Lão đã đóng nhiều vai, từ một giám đốc giàu có cho đến một nhân viên môi giới đầu tư; như có lẽ vai diễn thành công nhất là mẫu nhân vật một vị chân tu có kiến thức uyên bác và hay cả thẹn mới từ nước ngoài về. Trong ký ức của nhiều nạn nhân bị lão lừa, họ vẫn còn nhớ rằng đó là một con người rụt rè, ngây thơ và hay lầm lẫn với đôi mắt nhìn đau đáu. Họ vẫn nhớ những giây phút gần như ngất xỉu trong cơn say mê cuồng nhiệt, trong khi miệng không ngớt rên rỉ:
“Ôi anh, em yêu anh biết chừng nào! Ôi, trời ơi, sướng quá !”.
Mặc dù lão Tô đã bắt bọn họ dùng mồm, dùng tay và lưỡi. Mỗi lần lão bắt họ phải làm những việc đồi bại hơn, lão Tô lại khen ngợi bọn họ theo cách người ta khen ngợi con chó vì đã học được một trò mới, còn bọn họ cảm thấy sung sướng vì đã làm lão vui lòng. Với những thành công đã đạt được, lão Tô đắc ý tự xưng mình là Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Rồi vận động tiền bạc của đám nữ nô lệ tình dục cất lên một ngôi đạo quán nguy nga, chọn một cái tên không phần mỹ miều: Hộ Hoa đạo quán.