Nội dung truyện
Cô Giáo Thảo là một trong những truyện người lớn đầu tiên của Việt Nam, được giới học sinh truyền tay trong các trường lớp vài năm đầu thập kỷ 90.
Cô Thảo bắt đầu vô mạng tìm kiếm thông tin về việc làm sao để sớm đậu thai có con, phải ăn món gì, phải giao hợp lúc nào, kiểu nào mới có con. Trong khi cô Thảo muốn làm mẹ thì tui vẫn chỉ muốn làm tình, coi vú, sờ vú, bú vú, mút hột le… Càng ngày cô Thảo càng muốn có con hơn nên cứ hối thúc tui phải chơi xả láng, bất kể kiêng cử gì nữa. Cô Thảo không chỉ thả rông, không mặc áo ngực như truyền thống bấy lâu nay của phụ nữ trong xóm tui mà còn không mặc sì líp để hở lồn cho tui thích lúc nào thì cứ thoải mái đút vô. Thú thiệt là tui mù tịt kiến thức về làm chồng, làm cha nên đâu có quan tâm gì đến chuyện khoa học thường thức, y tế, sức khoẻ hay hiểu biết tốí thiểu về chuyện có con mà tui chỉ sống theo bản năng như cha ông mình xưa nay; nhất là khi tui rất sành sõi chuyện chơi bời với cu, râu, lưỡi và vú, lồn, hột le, mông đít… Thích là tui chơi ngay. Muốn là tui xáp vô xào khô, xào ướt búa xua. Mới có một tháng không kiêng cử thôi, cô thử que đã dính bầu nên cô vui lắm. Sống với chồng cả chục năm mà không có con, nay chơi với kép nhí có vài tháng mà cô đã dính bầu dễ dàng. Khổ nỗi là tui ham chơi, mê vú, thích lồn cô chứ tui chưa sẳn sàng để làm chồng, làm cha. Cô Thảo lúc này mới thấy là tui còn con nít quá, ăn chưa no, lo chưa tới nên cô Thảo dễ bực mình, cau có, cằn nhằn, lải nhải nhiều hơn. Cô Thảo không muốn làm đồ chơi nên cô Thảo bắt buộc tui phải sống có trách nhiệm hơn, biết lo cho tương lai. Cô Thảo cho tui chơi thêm vài tháng thì cô Thảo sợ ảnh hưởng thai nhi nên chỉ còn cho tui xào khô mà thôi. Tui bắt đầu bực mình khi không còn được thoả mãn như trước nữa mà mỗi khi đi làm về lại nghe cô cằn nhằn, lải nhải hoài. Khí tồn tại não lâu ngày khiến tui cũng đâm ra chán nãn vì cô đòi hỏi đủ điều, từ tiền bạc cho chi phí y tế, bồi dưỡng sức khoẻ và quần áo cùng nhiều món linh tinh khác cho cả mẹ lẫn con trong khi cô chẳng hiểu tâm sinh lý của đàn ông trẻ như tui, cô chẳng chịu cho sờ vú hay đút cu vào lồn mà ngay cả hun hít, vuốt ve cũng bị từ chối. Mỗi lần gây gỗ với nhau, tui lại bỏ đi uống cà phê Lú, Dĩ Vãng… để ngắm mấy cô tiếp viên mặc bikini hay áo dài xuyên thấu khoe áo vú, ngực bơm mà hổng sơ múi gì ráo; thậm chí có lúc căng quá thì tui phải chui vô mấy tiệm massage Hàn, Tàu ở La Puente, Baldwin Park để tẩm cho sướng tai đã mắt rồi quất cho mấy cô đĩ trá hình một cú trước khi về nhà gặp cô mà lăn ra ngủ khò. Cô Thảo ngây thơ không hề biết thằng kép nhí vừa đi “trả thù dân tộc”, cứ đinh ninh là tui đi làm về mệt nên ngủ sớm khiến cô Thảo tha hồ nghĩ ngủ mà không bị xào khô hay xào ướt. Cô Thảo bắt đầu nảy nở, xồ xề hơn trước khiến cho tui cũng hổng còn ham muốn cô Thảo náo nức như xưa. Tui chơi đĩ Hàn, Tàu, Miên, Lào, Mễ, Mỹ trắng và đen riết rồi tui lậm hơn. Nhiều con đĩ vừa cho thằng này chơi xong chưa kịp lau chùi lồn cho sạch thì đã nằm ngữa cho thằng khác đút cu vào tiếp! Chơi với đĩ luôn bị đĩ hối thúc, hay không thể được chìu chuộng như cô Thảo! Thế mà một hôm tui may mắn gặp một con đĩ VN mới toanh tên là Thơ.
Thơ vốn là sinh viên trường college, từ VN mới qua Mỹ vài năm thôi, du học rồi ở trọ nhà bà con lâu ngày thì Thơ quen và yêu một anh chàng SV cao ráo cũng mới từ VN qua Mỹ. Anh ta là con nhà giàu, đẹp trai, cha me mới mua nhà ở Anaheim và xe Porsche Cayman cho anh. Anh ấy rủ Thơ “góp gạo nấu cơm chung” riết rồi Thơ …dính bầu! Anh ấy bảo Thơ phá thai rồi sau đó anh ta chuồn mất tiêu theo cô gái khác! Vừa buồn, vừa giận, vừa “hận đời”, Thơ buông xuôi luôn khi cho mấy anh chàng SV VN khác “chơi” miễn phí; miễn sao họ “chịu chơi”, biết chìu chuộng và nhất là biết chơi làm sao cho Thơ sướng là OK. Có nhiều đêm nằm một mình buồn quá, đột nhiên có 3 anh chàng SV kéo vào phòng Thơ luôn một lượt. Thế là Thơ cho 3 anh làm luôn một lượt, cứ luân phiên trèo lên tuột xuống cho đến sáng mà rốt cuộc 3 anh chỉ bao Thơ một chầu điểm tâm ở Denny’s cạnh trường kèm thêm ly cà phê sữa! Tình SV nghèo là thế; giúp nhau trong lúc “vã” quá cũng là chuyện thường ngày ở trường kia mà.
Thậm chí có lúc Thơ thi thiếu điểm, Thơ mạnh dạn đến năn nỉ thầy thì thầy đề nghị Thơ cho thầy “hưởng” tí thì thầy sẽ cho Thơ thêm điểm. Thế là Thơ cho thầy “hưởng” tí luôn một đêm tới sáng. Báo hại thầy cứ thèm là kêu Thơ đến motel để thầy “trả bài” cho Thơ dài dài. Đời sống SV khó khăn mà Thơ cứ cho “chơi” miễn phí hoài thì …phí quá.