Nội dung truyện
ừa lúc có tiếng chạy bình bịch từ cầu thang lao xuống, tôi chợt oà lên dì Hương. thì ra dì Hương và cái Lý đang vui đuổi nhau từ trên lầu một chạy xuống, trố mắt tôi nhìn, đầu óc trẻ thơ bật lên câu nói dì ơi sao dì đẹp thế…
Cái tuổi ngây thơ, ranh dới giữa trẻ con và ngưòi lớn khiến tôi tò mò, sao mẹ lại bảo tôi càng lớn càng giống ông ngoại vậy. Những ngày ông ở lại chơi, tôi cứ tò mò nhìn xem nét nào của tôi được ông truyền lại, và cái điều ấy đến mãi sau này tôi mới dần hiểu được, ông ngoại đã vào cái tuổi ngũ tuần, chả biết thế nào trời cho ông cái dáng phong trần lãng tử, đi đâu cũng áo túi giầy da, cái nón rộng vành như chàng cao bồi viễn tây đuổi bò ở xứ mễ, bao nhiêu vở kịch do ông làm đạo diễn, nổi sóng ba đào, đời ông đá đã in bao gót giầy phụ nữ ở phía sau lưng và hình như ông cũng bao lần đạp giầy vào lưng đàn bà con gái. Bà ngoại tôi vắn số mất sớm, chỉ một tay ông gà trống nuôi con để mẹ tôi vượt qua cổng trường đại học, và những tháng năm nuôi con ăn học, cô học trò cưng là bà ngoại nhỏ sau này về ở với ông sinh được dì Hương, vì vậy tuy gọi là dì nhưng chỉ hơn tôi vài tuổi, giờ đây dì Hương chuẩn bi bước vào đại học, ông lại đưa dì lên ở nhà tôi, để bước chân ông lại tiếp tục đi trên con đường chinh phục, vì bà ngoại nhỏ cách đây vài năm đã không chịu nổi cái tính trăng hoa lãng tử của ông mà bỏ ông đi với ngưòi chồng mới.
Buổi chiều chủ nhật tôi không phải đi học, đi ngang qua phòng mẹ, liếc vào khe cửa tôi thấy mẹ ôm chặt dì Hương vào lòng, mắt dì ươn ướt, tiếng mẹ thì thầm.
– Thôi em đừng buồn nữa số chị em mình đã như vậy rồi, không nên trách cha vì đời cha là như vậy.
Lắng tai nghe kỹ tôi đoán lờ mờ, vậy là ông ngoại của tôi lại sắp có thêm bà nhỏ, dì Hương lại buồn nghĩ ngợi than van, cảnh ông ngoại tôi sắp cưa sừng làm nghé, sáng mai ông ngoại trở về thành phố, tôi nép bên cổng nhìn ông như chợt ngỡ ngàng, không biết sau này mình có giống ông không, và nếu giống ông mình sẽ thành người đàn ông có ba đời vợ. Chiếc xe khuất hẳn tôi cùng cái Lý nắm tay dì Hương buớc vội lên lầu, phòng dì ở mãi tầng ba, cả môt tuần liền dì ít bước xuống phòng tôi và cái Lý, vì dì Hương bảo ở trên yên tĩnh để dì còn ôn thi đại học, mẹ cha ở dưới tầng trệt, cha ít về nhà, mẹ thì một tuần đi trực đêm đến ba bốn buổi, cái giang sơn căn nhà rộng lớn, là cả thiên đường cho tôi cái Lý và dì Hương nghịch đùa phá phách, dì Hương đã lấy lại quân bình, dì vui, lắm trò đôi lúc tôi cùng cái Lý cũng không ngờ nổi, sau này dì bảo tính dì vốn đã sôi động, nhưng ở với ông, chẳng biết nghịch đùa quậy phá cùng ai nên giờ như cá gặp nước, làm cha mẹ tôi đôi lúc cũng lắc đầu cười trừ mặc kệ. Những ngày tháng đầu mẹ còn chạy lên phòng của chúng tôi dọn dẹp, nhưng đến sau này dì bảo cứ mặc dì cháu chúng em, mẹ tôi thấy có nói cũng chẳng giải quyết được gì, nên chẳng quan tâm đến cái thế giới riềng từ lầu hai trở lên lầu bốn.