40 tuổi, tôi vẫn bị chồng quản lý như trẻ con
Anh sinh ra ở Long Xuyên. Năm 10 tuổi, cha đi vượt biên qua Mỹ, bỏ mẹ
con anh. Mẹ bán nhà lên Sài Gòn. Đến khi anh vừa đậu đại học Bách Khoa
năm thứ nhất thì mẹ bệnh qua đời. Hai người chị gái đã có chồng, anh
sống một mình trong căn nhà mẹ để lại, hàng tháng sống nhờ vào tiền viện
trợ của người cha đến khi ra trường vào làm ở công ty hóa mỹ phẩm.
Anh
hơn tôi 4 tuổi. Năm ấy tôi học năm cuối trường đại học Kinh Tế, tôi
được đến công ty anh thực tập, mặc dù anh làm việc tại phòng kỹ thuật
còn tôi thực tập tại phòng kinh doanh, nhưng việc ra vào thường xuyên
khiến chúng tôi quen nhau. Tôi nhận được sự giúp đỡ của anh trong việc
lấy số liệu, dần dần chúng tôi đã yêu nhau được 3 tháng, khi ấy tôi 22
tuổi, tôi chưa nghĩ đến việc lập gia đình.
Nhưng không như mình
nghĩ, trong một lần đến nhà anh chơi, anh đã dùng vũ lực cướp mất đời
con gái của tôi. Tôi không đủ sức khỏe để chống cự, vì anh quá vạm vỡ,
anh cao 1m75, nặng gần 80 kg trong khi tôi chỉ cao có 1m50, nặng hơn 40
kg. Sau đó tôi đã khóc thật nhiều, anh còn trách: “em chả hiểu gì về đàn
ông”. Rồi tôi mang thai, anh bảo tôi phải phá thai vì còn đang đi học.
Tôi sợ gia đình phát hiện nên đã làm theo. Sau đó anh có đến nhà tôi
chơi. Mẹ tôi cũng đi tìm hiểu chỗ anh ở và được biết anh từng dắt nhiều
cô gái về nhà, theo người hàng xóm thì ít ra anh cũng đã có không dưới
10 người.
Mẹ cấm tôi quan hệ và bà quyết định gả tôi cho con của
một người bạn. Tôi không đồng ý vì thật sự chỉ yêu mình anh, tôi yêu vì
anh tháo vát, đẹp trai lại hào phóng và hơn thế tôi thấy mình đã trao
thân cho anh rồi.
Về phía anh, vẫn lén lút cứ mỗi sáng đợi tôi
trước đầu hẻm, đưa tôi đến trường, chiều tan sở lại đưa tôi về. Tôi nói
dối mẹ là đi học bằng xe bus nên mẹ không nói gì. Anh cho tôi tiền đóng
học phí, mua áo quần, tiêu xài, nói chung mọi chi tiêu của tôi đều do
anh chu cấp. Tiền mẹ cho tôi cũng lấy để bà không nghi ngờ, nhưng rồi
sau đó cho lại đứa em.
Cuối cùng, ngày ra trường cũng đến. Cha
anh từ nước ngoài đến nhà tôi đặt vấn đề cưới xin. Mẹ tôi đồng ý. Tôi đi
làm được 3 tháng thì đến ngày 8/3, cơ quan tổ chức liên hoan, tôi dự
tiệc đến 9g tối về, anh đã tát tôi một bạt tai và bảo tôi bỏ bê gia
đình. Tôi giận quá ôm quần áo về nhà mẹ thì bà lại la, có chồng phải
theo chồng, mới mấy tháng mà đã muốn thôi chồng sao và không cho tôi ở
lại nhà.
Tôi đành ôm quần áo trở về với chồng. Anh cho tôi vào
nhà và nói: sau này có đi luôn được thì hãy đi. Thế là từ đó, tôi không
dám tham dự một buổi tiệc nào, thậm chí là đám cưới của đồng nghiệp. Trở
về nhà thăm mẹ, đối với tôi cũng khó khăn không kém. Mẹ tôi sửa nhà,
mọi việc anh đều bao tiêu tất cả cho mẹ nhưng vẫn cứ ngấm ngầm kiếm
chuyện mỗi khi tôi về gặp mẹ.
Anh lý giải: mẹ em không thích anh
mà em thì dễ bị lung lạc lắm, đừng về đó tốt hơn, còn bên đó cần tiền
thì anh sẽ giúp. Chúng tôi lần lượt có với nhau 2 đứa con, anh mở một
công ty kinh doanh hóa chất, việc làm ăn khá trôi chảy nhưng tôi vẫn
tiếp tục đi làm vì sợ bị bắt ở nhà. Dù bận bịu thế nào anh cũng trực
tiếp đưa đón tôi đi làm, không cho tôi tự đi, nói là không an toàn giao
thông và chỉ cần tôi ra trễ 10 phút là mặt mày anh cau có, khó chịu.
Được
một thời gian, quá căng thẳng, tôi xin nghỉ làm luôn. Anh rất vui bảo:
em ở nhà bồi bổ cho béo mập, trắng trẻo để anh yêu là được rồi. Anh đâu
cần tiền của em. Mà quả thật tôi chỉ ở nhà ăn, xem tivi, lên mạng chơi,
chẳng có việc gì làm. Nhà có một người giúp việc nhà, một tài xế, tiền
bạc anh giao hết cho tôi. Tôi muốn mua sắm gì anh cũng không phàn nàn.
Tôi thích ăn gì, đi chơi ở đâu anh cũng sẵn sàng đưa đi. Nói chung tôi
thấy muốn gì được nấy chỉ trừ việc có bạn bè và về thăm nhà.
Còn
bản thân anh sống rất mẫu mực, không hút thuốc lá, không rượu chè, cờ
bạc, gái gú. Nhưng anh thích gì làm nấy không cần hỏi ý tôi. Mỗi năm anh
cho hội từ thiện một, hai trăm triệu. Tôi có ý tiếc rẻ thì anh bảo: anh
đã mua cho mẹ con em mỗi người mấy căn nhà. Sau này khi anh chết, mẹ
con em không làm gì cũng chẳng sợ thiếu thốn. Với địa vị của anh, chi
tiêu như vậy là bình thường, tại sao còn tiếc?
Có lúc tôi phản
kháng, thì anh bảo: ở trên giường em là vợ anh, hàng ngày anh là anh hai
của em, khi anh dạy em thì anh là cha của em. Anh ra thực đơn bắt tôi
ăn những món bổ dưỡng, bắt tôi đến giờ phải đi ngủ, thậm chí phải lên
giường với anh mỗi ngày một lần, mặc dù có lúc tôi không muốn cũng không
được trái lệnh.
Nhìn những phụ nữ có chồng hư hỏng, cuộc sống khó
khăn tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc. Nhưng khi thấy những phụ nữ được
tự do đi ra khỏi nhà đến thăm người thân, bạn bè, tôi lại tủi thân vô
cùng.
Đến nay tôi đã ngoài 40, tôi vẫn không thoát khỏi cảnh đó.
Có lần tôi tâm sự cùng chồng: em đã già rồi, không ai dắt đi đâu, giữ
làm gì. Thì anh nói: anh nhìn em còn được thì đàn ông khác cũng còn nhìn
được. Chị tôi bảo: chồng kiểu đó bỏ quách cho rồi.
Tôi tâm sự
với mẹ thì mẹ nói: con đừng suy nghĩ nhiều. Mỗi tháng chồng con vẫn gửi
tiền nuôi mẹ. Chồng con không cho con về thăm mẹ cũng không sao, miễn nó
yêu thương con là mẹ vui rồi. Nghe thật nhói lòng.
Các bạn có ai
đã gặp cảnh như tôi không? Bạn có thoát ra được không? Mình như vậy là
bất hạnh hay hạnh phúc? Ai có phương cách nào dạy cho tôi với.