Home Truyện Người Lớn 2 Đêm Tân Hôn

2 Đêm Tân Hôn

Tiếng cười vui vẻ của ông vang lên dòn tan làm cho Nguyễn Sinh cũng vui lây. Chàng liếc nhìn Hiếu, bắt gặp ánh mắt náng cũng đang lén trao gởi, chàng bỗng rùng mình nói như người trong cơn mê:
– Ôi! Anh yêu em và sẽ mãi mãi suốt đời. Người yêu của anh ơi….

Ngọc Hiếu ngỡ Nguyễn Sinh nói với cô, đôi má chợt đỏ ửng thẹn thùng, cúi gầm mặt bước theo hai người thân, lòng rộn ràng niềm vui hạnh phúc dâng lên ngập lòng. Cô thầm gọi khẽ không thành lời:
– Ba ơi! con cám ơn ba vô vàn.

Đám cưới của Nguyễn Sinh và Ngọc Hiếu được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bật nhất, thành phần tham dự thật đông đảo, toàn những tay to mặt lớn. Ông Minh Thành đặt cả một cái bánh cao bốn tầng đãi tặng đôi tân lang và giai nhân.

Bạn bè của Nguyễn Sinh đến dự cũng khá đông đủ. Trước ngày hôn lễ cử hành, chàng cũng không quên mang hương hoa và đặt làm một bữa cỗ chay đặc biệt để làm lễ cúng bà Lan Anh và Ngọc Lan. Chàng xin hai mẹ con thông cảm cho mình vì dù sao Ngọc Hiếu cũng là chị của Ngọc Lan.

Tiệc cưới kéo dài mãi đến hơn mười hai giờ rưỡi đêm NGuyễn Sinh mới đưa Ngọc Hiếu về tới ngôi nhà mới mà ông Minh Thành đã mua tặng cho hai cháu ở tận Thũ Đức. Ngôi nhà nhỏ nhắn xinh đẹp được bao quanh bởi vườn cây ăn trái, lại nằm trong khu vực khà yên tĩnh ngay sát bên bờ sông Sài Gòn thơ mộng hữu tình.

Chiếc xe đậu lại ngay trước thềm nhà, Nguyễn Sinh nhanh nhẹn mở cửa, bước vòng qua phía bên vợ ngồi, mở cửa bế luôn cô dâu vào nhà. Ngọc Hiếu đẹp như một nàng tiên, nàng sung sướng đưa ánh mắt long lanh nhìn chồng đầy vẽ mãn nguyện. Nàng cắn nhẹ lên ngực áo Sinh, giọng nhẹ như gió:
– Sinh ơi. Em hạnh phúc hơn bao giờ cả.

Nguyễn Sinh cúi xuống hôn lên má nàng, âu yếm:
– Lát nữa đây em sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.
– Nghĩa là sao hở anh?
– Anh sẽ đưa em lên thiên đàng, chúng mình sẽ hưởng tuyệt đỉnh vu sơn… em chịu không?
– Á, cái anh này nói kỳ…
– Kỳ nhưng mê phải không nào?

Ngọc Hiếu đỏ mặt, mắt nàng trốn tránh tia nhìn của chàng, nhưng đôi môi hồng rực rỡ khẻ hé như mời đón. Nguyễn Sinh cười dòn nôn nóng, không đợi vào đền phòng ngủ chàng đã ghé môi hôn nàng say đắm. Ngọc Hiếu dẫy nẫy phụng phịu vừa đấm lưng chàng vừa giật môi ra trách yêu:
– Anh tham lam quá đi. Lát nữa không được ư?
– Không được, anh thích hôn ngay bây giờ.

Nguyễn Sinh chẳng đợi Ngọc Hiếu kịp nói gì, cứ thế kéo dài nụ hôn trên môi nàng cho đến tận buồng ngủ.

Chàng đặt nàng xuống giường, cười dòn dặn dò:
– Anh đi tắm. Còn em thay đồ cưới ra nhé. Anh muốn được nhìn vợ anh đẹp lộng lẫy, ngây thơ trong bộ bà ba trắng mà lúc nào anh cũng ưa thích.

Ngọc Hiếu tò mò hỏi:
– Nhưng sao anh lại thích bà ba trắng, hay là kỷ niệm của ai đây?
– Thì em cứ thay quần áo đi. Lát nữa anh sẽ giải thích.

Nguyễn Sinh đứng lên đi thẳng vào nhà tắm, độ mười phút sau chàng bước ra từ phòng tắm với chiêc khăn quấn. Ngọc Hiếu rất ngây thơ và duyên dáng với bộ bà ba trắng mà Nguyễn Sinh đã yêu cầu nàng mặc. Nguyễn Sinh nhìn lồ lộ vào cặp ngực đang thoi thóp lên xuống theo hơi thở nàng xuyên qua chiếc áo bá ba trắng mỏng vánh mà nàng đang mặc, làm anh chàng cứ thẩn thờ mặt ra.

Thật bất ngờ lạ lùng, Ngọc Hiếu bỗng dưng vùng dậy nhảy nhanh ra khỏi giường rồi chạy đến bá cổ Nguyễn Sinh, nước mắt ràn rụa:

– Anh Sinh… Em là Lan của anh đây… Em ngồi chờ anh nãy giờ lâu quá rồi… Sinh ơi! Em ao ước được gặp lại anh để tạ từ.
– Hiếu… em nói gì vậy?
– Không có Hiếu nào hết á. Em là Lan vợ của anh đây nè. Hai đứa mình đã thề ước, anh quên rồi sao? Anh sớm thay lòng đổi dạ vậy à?
– Em là… Lan chứ không phải hiếu?
– Dạ… Lan vợ của anh đây mà. Em muốn trước khi chia tay vĩnh viễn với anh để lai sinh kiếp khác, em phải đến với anh và sống với anh cho trọn tình vẹn nghĩ dù là lần sau cùng.
– Trời ơi! Lan… Lan của anh.

Nguyễn Sinh đã nhận ra giọng nói của cô gái ở nghĩa trang Phúc Kiến và chàng bất cần nghĩ gì hồn Lan đang hóa thân vào Ngọc Hiếu. Chàng ôm siết thân hình cô gái hôn như điên, miệng liên tục nói không ngớt:
– Lan của anh. Lan yêu của anh ơi. Anh vẫn yêu và mãi mãi yêu em.
– Vậy mà sao anh lại đi cưới người khác… Anh ác với em lắm anh có biết không.
– Không… anh yêu Lan và chỉ có Lan mà thôi. Anh sẽ chứng minh bằng tất cả sự chân thành của anh để em tin.

Nguyễn Sinh vừa nói vừa cởi áo nàng ra, chiếc áo bà ba trắng vừa rơi xuồng đất để lộ ra đôi vú căng tròn đầy nhựa sống, chàng đưa tay lên vò bóp không ngừng, nàng cũng từ từ tháo bỏ chiếc khăng quấn dưới người Nguyễn Sinh xuống, nàng mân mê lên con cu đang cương cứng và nói:
– Anh Sinh ơi… em muốn…

Nguyễn Sinh đưa tay nâng mặt nàng lên nói:
– Em nói đi Lan.
– Em muốn được ai ân với chàng đêm nay.

Bàn tay nàng không rời khỏi con cu của Nguyễn Sinh, nàng vẫn nắm chặt lấy con cu đang cương cứng của chàng mà tuột lên tuột xuống rồi nói:
– Em thèm lắm… em muốn hôn lên nó.

Nói xong Lan từ từ ngồi xuống mặt đối diện với con cu chàng, nàng nuốt vội nước bọt đang nghẹn nơi cổ rồi thong thả há miệng quặm nguyên con cu của chàng, Lan nhắm mắt say mê hưỡng thụ, nàng dùng lưỡi lăn qua lăn lại trên đầu cu chàng mõt hồi thật lâu, rồi nhẹ nhàng đưa đầu cu chàng vào sâu đến tận cuống họng.

Hai tay Nguyễn Sinh nắm lấy tóc nàng dìu ra dìu vào theo nhịp bú, miệng vừa rên rỉ vừa nói:
– Lan… Em bú anh sướng lắm, đừng ngừng nhé em… Bú mạnh thêm nữa đi Lan…mạnh thêm nữa.

Nguyễn Sinh bậm môi gồng cứng người chịu đựng vì cơn sướng lên đến tột độ, chừng mấy phút sau nàng lấy miệng ra khỏi con cu của Nguyễn Sinh rồi nói:
– Anh Sinh… em muốn được nhìn thấy anh yêu em giống như em vừa yêu anh vậy.

Nói xong Lan ngồi bẹp xuống, hai cùi chỏ nàng chống xuống đất, Lan hất đầucho mái tóc nằm gọn về phía sau, mặt nhìn thẳng Nguyễn Sinh, nàng nói:
– Bú em đi anh… em thèm được nhìn thấy anh bú lâu lắm rối…Bú em đi anh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*