2 Đêm Tân Hôn
Ông Minh Thành cười vui, giọng cởi mở thân tình:
– Hôm trước khác, bửa nay khác chớ. Hơn nữa, lần náy chẳng riêng quà thôimà chú sẽ nói với cháu một việc vô cùng hệ trọng.
– Việc chi vậy chú?
– Cháu muốn biết chú cũng không giữ bí mật làm gì nữa. Cháu nói cho chú biết năm nay cháu được bao nhiêu tuổi? Cháu có ý định lập gia đình chưa?
– Dạ, sao tự nhiên hôm nay chú lại hỏi tuổi của cháu vậy?
– Ậy, cháu cứ trả lời chú đi.
– Dạ, cháu hăm bảy và cũng chưa hề có ý định lập gia đình.
– Chà chà, hăm bảy già rồi nghe chưa. Nếu chú có ý định tìm giúp cháu một người vợ tương lai xinh đẹp, học giỏi, gia đình cũng đàng hoàng cháu chịu chứ?
– Dạ… chắc cháu không lấy vợ đâu thưa chú. Cháu xin cảm ơn lòng tốt của chú.
– Bộ cháu định sống độc thân sao chứ?
– Dạ cũng gần đúng như vậy.
– Thanh niên đàng ông tới tuổi nên lập gia đình chứ cháu. Đây, cháu hãy xem cô trong tập album này đi. ý cháu thế nào?
Nguyễn Sinh bất đắt dĩ phải nhận cuốn album đề ông Minh Thành khỏi buồn lòng. Thật sự chàng chỉ nghĩ tới Ngọc Lan dù biết rằng nàng đã qua đời từ lâu.
Nhưng thật bất ngờ. Khi vừa liếc mắt nhìn xem qua, chàng giật mình buột miệng kêu lên:
– Có lẽ nào?… Cô gái trong hình có phải là Lan… Ngô Thị Ngọc Lan, đúng không chú?
Đến lượt ông Minh Thành cũng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Sinh chằm chằm. Ông mấp máy môi một lúc mới thành lời:
– Cháu biết Ngọc Lan nữa à?
Nguyễn Sinh nín lặng, chàng có vẽ nghĩ ngợi. Một lúc sau ngước nhìn ông giám đốc, thắc mắc:
– Cháu xin phép chú cho cháu được biết giữa chú và Ngọc Lan có sự liên hệ ra sao?
Nhưng chàng bỗng buộc miệng nói luôn:
– Ủa, chú cũng họ Ngô, chẳng lẽ có sự trùng hợp ngẫu nhiên.
– Đúng Ngô Thị Ngọc Lan là cháu của chú. Ba nó là anh ruột của chú. Nhưng điều cháu gây ngạc nhiên không ít với chú là vì sao cháu biết nó? Lan và bà mẹ đã chết vì tai nạn xe cộ cách đây mấy năm rồi mà.
– Lan và mẹ chết vì tai nạn xe cộ?
– Phải, chính anh Hai chú lái xe đưa vợ con đi Vũng Tàu chơi. Vì hơi men chếnh choáng, ảnh gặp tai nạn vô tình đã giết chết cả vợ và con.
– Trời!… Thì ra là thế.
– Nhưng… do đâu mà cháu quen biết với Ngọc Lan. Lâu nay chú không hề nghe cháu nhắc nhở gì cả.
– Cháu không nhắc vì đâu biết Lan là cháu của chú. Tuy nhiên, mỗi cuối tuần cháu đều lên nghĩa trang để thăm Lan và mẹ Lan.
– À, thảo nào chú có nghe cô Thủy thư ký nói qua dường như cháu có người thân nào đó đã qua đời và thường hay đi thăm mộ.
– Nghĩa là chú có biết nơi an nghỉ của Lan và mẹ?
– Biết, vì quá bận rộn nên chú ít có thời gian để ghé đến thăm mộ chị dâu và cháu Lan được. À, cháu giải thích cho chú biết do đâu mà cháu đi thăm hai người đã khuất thường xuyên như thế?
Nguyễn Sinh chậm rãi kể lại tất cả câu chuyện. ông Minh Thành lặng yên ngồi nghe, vẻ xúc động lộ rõ trên nét mặt. Lúc Sinh chấm dứt câu chuyện mà hai người vẫn lặng lẽ nghĩ ngợi mông lung. Mãi một lút sau, ông Minh Thành mới lên tiếng:
– Thật đúng là huyền bí và hoang tưởng khác nào chuyện liêu trai.
Nguyễn Sinh bồi hồi xúc cảm. Chàng nhìn ông Minh Thành đầy vẻ biết ơn:
– Chính nhờ vong linh Lan và bác gái xui khiến nên cháu mới tình cờ gặp chú để rồi được chú giúp đỡ nên người như ngày hôm nay. Dạ, còn bác trai đâu cháu không gặp?
– Từ ngày mẹ con Lan qua đời, anh Hai của chú càng buồn khổ ray rứt, cuối cùng anh lâm trọng bịnh tâm thần.
– Hiện giờ bác ấy ở đâu hả chú?
– Ảnh được chú đưa đi ngoại quốc chữa trị nhưng vẫn không hết. Hai tháng trước ảnh bỗng tỉnh hẳn lại và nhắn chú qua gặp ảnh gấp.
– Thì ra chuyến đi vừa rồi là chú đi gặp bác trai ba của Lan?
– Đúng. Và lạ lùng vô cùng. Ảnh kể cho chú nghe có gặp vợ và con báo tin là đã có rể. Chú không tin ảnh lành bệnh khi nghe chuyện. Nhưng bây giờ thì chú đã hiểu.
– Còn hiện tại bác trai như thế nào?
– Chú đưa ảnh qua Thụy Sĩ nghỉ an dưỡng và chính ảnh trao cho chú bức ảnh cô gái mà cháu vừa xem lúc nãy bảo chú đi tìm hôn nhân cho nó.
– Cô đó là gì của bác trai hở chú?
– Con gái anh Hai chú. Nó là chị con Lan, nhưng cùng cha khác mẹ. Nhưng hai đứa giống nhau như đúc.
– Thảo nào vừa nhìn thấy cháu cứ ngỡ là Lan… Cô ấy hiện giờ ở đâu chú có biết địa chỉ không?
– Cô ấy hiện ở Ô Môn, Phong Dinh với bà ngoại.
– Ủa, cùng quê với cháu và cả bác gái nữa à?
– Đúng thế, và càng đặt biệt hơn nữa là cháu Ngọc Hiếu và Ngọc Lan đều chung bà ngoại.
– Vậy là sao?
– Mẹ Ngọc Hiếu là chị ruột của mẹ Ngọc Lan. Khi anh Hai chú yêu và cưới chị Lan Hoa được một năm, chị ấy sanh ra Ngọc Hiếu thì qua đời do đẻ khó. Chị Lan Anh thay chị chăm sóc cháu, từ đó phát sanh tình yêu, anh Hai chú xin cưới luôn cô em vợ sau khi mãn tang vợ… Có điều Ngọc Hiếu lớn lên chỉ mến bà ngoại mà không chịu ở với cha.
– Bây giờ Ngọc Hiếu làm gì vậy chú?
– Cô giáo dạy trẻ em bệnh tật.
– Cô ấy hy sinh, chịu khó thế à?
– Hiếu giống tính mẹ, rất thích công tác xã hội.
Hai người một già một trẻ lại rơi vào im lặng.. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Một lúc sau Nguyễn Sinh mở lời:
– Chú ạ. Chú có thể giải thích lý do nào chú có ý định giới thiệu Ngọc Hiếu cho cháu?
– À, điều đó không phải ý chú mà chính anh Hai chú. Ảnh bảo Lan báo mộng với anh ấy về một chàng rể tương lai tên Sinh đang làm việc gần gủi với chú. Có lạ lùng không?
– Có chuyện ấy thật sao?
– Nếu không thật thì từ nãy giờ hai chú cháu mình làm gì có dịp nói chuyện dài lâu về Lan và Hiếu.
Hôm ông Minh Thành về Ô Môn rước Ngọc Hiếu lên Sài Gòn chơi, ông nhắn tin mời Nguyễn Sinh đến nhà để hai người làm quen với nhau. Lại một sự ngạc nhiên khó hiểu kỳ lạ xảy ra.
Nguyễn Sinh được ông Minh Thành hẹn đến nhà dùng cơm trưa. Khi chàng lái xe đến đậu ở sân, vừa bước vàophòng khách, chợt đứng sững lại khi nhìn thấy cô gái ngồi ở ghế sa-lông giống hệt Ngọc Lan. Vừa định buột miệng kêu tên thì cô gái đã bất ngờ lên tiếng trước:
– Anh Sinh…anh của Lan
Ông Minh Thành cũng sững sờ chưa hiểu điều gì xảy ra, cứ ngồi chết một chổ nhìn cháu rồi nhìn chàng trai. Ngọc Hiếu vụt chạy nhào tới ôm chầm lấy Sinh khóc nức nở. Sinh bối rối, nói lúng búng:
– Cô… cô là ai?
Cô gái vẫn gục đấu vào ngực Sinh khóc thút thít:
– Em là Lan… Lan của anh đây mà. Anh không nhận ra giọng em sao? Hay là anh đã quên ngưới cùng anh thề thốt năm nào?
Nguyễn Sinh nghe ra đúng là giọng của Lan. Nhưng cô gái này có vẻ lớn tuổi và cao hơn hình ảnh Lan ngày nào. Chàng ngần ngại hỏi:
– Anh đã nhận ra Lan rồi nhưng… đây là chị Hiếu… Lan… giải thích cho anh và chú Thành hiểu đi.
Cô gái trợn mắt lên hét lớn:
– Không có chị Hiếu nào cả. Chỉ có em, chỉ có Lan của anh đây. Anh có nhận em đây là vợ của anh hay không thì nói đi.
Ông Minh Thành vẫn ngờ vực cô cháu muốn thử lòng chàng trai, vì hôm về quê ngoại ông đã kể rõ mọi sự. Vì thế ông đến gần cô cháu gái khuyên:
– Hiếu. Cháu thử Sinh làm gì. Chú đà chọn người bạn đời cho cháu, chẳng lẽ lầm lẫn hay sao?
Cô gái vụt đẩy Sinh rời ra, quắt mắt nhìn ông Minh Thành:
– Chú ba, sao chú ác vậy? Anh Sinh là chồng của con. Chú muốn mai mối ảnh cho ai vậy?
Nguyễn Sinh dường như nhận biết được phần nào sự việc. Chàng đành dịu giọng, vuốt ve cơn ghen giận của Ngọc Lan, dù biết hồn nàng chỉ mượn xác chị nhập vào:
– Lan, anh nào có ý gì. Anh thề mãi mãi một lòng yêu em mà.
– Anh Sinh, anh nói thật hay lừa gạt em vậy hả?
– Anh thề không hề lừa gạt em… Nhưng anh có điều này cần biết, em giải thích được chứ?
– Anh hỏi đi. Anh cần biết điều gì?
– Em đã siêu thoát vong linh chưa? Hay là em còn điều gì oan khuất nên vẫn còn quyến luyến đến người thân?
– Không, em chỉ cần anh yêu em và cầu siêu cho mẹ và em, vậy là em toại nguyện rồi.
– Nghĩa là em vẫn chưa siêu thoát.
– Chuyện thế giới vô hình anh ở trần tục làm sao mà biết được… Anh hãy nói đi, nói anh yêu em đi.
– Anh mãi mãi yêu em… Lan tin anh chưa?
– Được rồi… em tin anh, em về anh nhé.
Ngọc Hiếu bỗng nhiên té lăn xuống tấm thảm trải sàn nhà, mắt trợn ngược, hơi thở thều thào một lúc rồi nằm im lìm. 5 phút sau nàng vụt ngồi dậy ngó quanh, ngơ ngác. Ông Minh Thành vội vã chạy đến nâng cháu gái dậy, thắc mắc:
– Hiếu, con làm gì nãy giờ vậy?
Ngọc Hiếu thấy mình xốc xếch quần áo, mặt đỏ bừng thẹn thùng, nhất là lúc trông thấy Nguyễn Sinh cứ đứng nhìn cô như một người từ cõi không gian nào đến. Nàng ngồi thừ dựa ra ghế sa-lông, vẻ mặt mệt mỏi, nhắm nghiền mắt, đáp yếu ớt:
– Cháu có làm gì đâu. Tự nhiên cháu thấy tối tăm mặt mũi, rồi mê thiếp đi.
– Cháu mê à?
– Cháu có cảm giác như vậy. Vì lúc nãy cháu nhớ là đang ngồi với chú chợt thấy cô gái chạy ào vô. Cháu sợ quá vùng chạy thì bỗng cháu chẳng còn thấy gì nữa cả.
Nguyễn Sinh bây giờ đã nghe rõ giọng nói của Ngọc Hiếu, đúng là không phải giọng của Lan. Chàng hoàn toàn tin là hồn em Lan đã nhập vào chị để phản đối cuộc hôn nhân của chàng với Ngọc Hiếu.
Nguyễn Sinh bước đến ngồi đối diện với ông Minh Thành và Ngọc Hiếu. Chàng nhỏ nhẹ lựa lời bày giải nỗi niềm tâm sự:
– Thưa chú, cháu rất cảm kích tình thương của chú kể cả của Ngọc Hiếu. Tuy mới gặp nhau lần đầu cháu rất mến, nhưng cháu nghĩ cháu cần phải lo cho em Lan siêu thoát vong linh, sau đó cháu mới dám tính đến chuyện tương lai.
Ông Minh Thành chừng như cũng hiểu được phần nào điều ẩn khuất vừa qua, dù thật ra ông không tin hẳn có sự nhập hồn đổi xác vào thời đại này. Ông thở dài nói với Nguyễn Sinh:
– Thì tùy cháu tình thế náo vuông tròn êm thắm là chú vui rồi. Nhất là anh Hai chú đã dặn dò. Chú mong cháu hiểu và đừng phụ lòng ba của Hiếu và cả Lan nữa.
Ông quay sang cầm tay Hiếu siết nhẹ, vỗ về:
– Hiếu, chú thành thật cám ơn cháu vì chữ hiếu với cha cháu mà lên đây nhưng có chuyện bất ngờ xảy ra, chu hy vọng rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi… Còn Sinh, cháu nhận xét thấy thế nào?
Nguyễn Sinh lúng túng, ngập ngừng chưa biết nói gì để ông Minh Thành và Hiếu thông cảm. Cuối cùng chàng cười nụ, giọng nhỏ hẳn lại như thủ thỉ với một ai đó:
– Dạ…Ngọc Hiếu dịu dàng, hiền hậu và đáng yêu vô cùng.
Ông Minh Thành hân hoan ra mặt, thân mật nắm tay Hiếu và Sinh kéo lại gần reo vui:
– Nếu vậy để ăn mừng cuộc hội ngộ, chú mời cả hai cùng nhập tiệc. Nào, mình đi hai cháu.
Ông Minh Thành vừa nói vừa choàng vai Sinh và Hiếu đưa vào phòng ăn.