Home Truyện Người Lớn 15 Ngày Dâm Dục Ở Nhật Bản

15 Ngày Dâm Dục Ở Nhật Bản

Ngày thứ 2:
Sau cái đêm gặp lại Miyuki, Quý gần như cảm thấy mình thật may mắn, Miyuki là con gái của ông chủ tiệm Ramen mà trước đây anh đã từng có cơ hội làm thêm. Vào cái thời mà vốn tiếng Nhật của anh như một ly nước nhỏ đặt cạnh 1 bể cá. Miyuki đã giúp anh rất nhiều trong việc học tiếng, cô ấy thích cách anh vụng về phát âm, thích cách anh nắn nót viết từng chữ. Ấy vậy mà gần 1 năm trời anh cũng chẳng học được gì. Cô ấy lúc đó chỉ mới là học sinh trung học phổ thông, trẻ trung, năng động, Miyuki rất thích được ngắm hoa anh đào vào mùa xuân. Và cho đến lúc anh phải chia tay để về nước, anh vẫn không học được cách thêm giới từ San vào sau tên của cô.
Sau buổi sáng làm việc tại công ty, ban đầu anh và đồng nghiệp phải làm quen với cơ chế hoạt động của công ty khách hàng, anh phải nắm rõ các bước, quy trình của nhà máy. Nhưng đầu óc anh không thể tập trung được đầu óc anh dường như chỉ có Miyuki trong tâm trí. Người Nhật rất coi trọng giờ giấc nên anh không thể xin về sớm được, anh chỉ cầu mong hết giờ thật nhanh.
Sau buổi tan tầm, anh không về thẳng khách sạn mà ghé qua tiệm Ramen tối hôm qua. Có vẻ như tiệm chưa mở cửa. Đúng lúc anh định gõ cửa thì một giọng nói vang lên:
-“Tiệm chưa mở cửa đâu chú ơi!” – Anh quay lại thì thấy một cô bé, tay đang cầm rất nhiều túi sách trên tay, trông có vẻ nặng.
-“Vậy mấy giờ mở cửa hả cháu?” –Anh hỏi
-“Cháu không biết, nhưng thường thì giờ này nhà cháu chưa mở cửa ạ!”
Cô bé vừa dứt lời thì có giọng nói từ trong nhà vọng ra:
-“Satomi-san! Con về rồi à?” –Miyuki mở cửa ra thì thấy anh đứng đó. Cũng lúc đó cô bé chạy lại ôm cô.
-“Hôm nay Satomi chơi vui lắm! Mẹ ơi, chú này hình như muốn ăn mì, mẹ làm cho chú ấy một tô được không?” –Cô bé nũng nịu với mẹ, trên gương mặt anh thoáng lên vẻ thất vọng
Cô nhìn anh mỉm cười:
-“Mời anh vào!”
Bát mì ramen nóng hổi được đặt lên bàn, đúng cái bàn hôm qua anh ngồi
-“Vậy là em vẫn giữ lại nghề gia truyền của bác?”
-“Dạ vâng, chắc anh biết chuyện ba em rồi!”
-“Ừ, anh cũng biết tin vào mấy năm trước, Hiiro có kể cho anh nghe”
-“Hì hì, anh vẫn vậy, không bao giờ học được cách thêm giới từ vào tên người khác” – Anh chỉ mỉm cười khi cô chọc.
-“Vậy em đã lập gia đình?” –Quý cố xác nhận điều đó một lần nữa
-“Ừ! Cũng được 4 năm rồi”
-“Vậy chồng em làm gì?”
-“Khi còn sống, anh ấy là cảnh sát, anh ấy đã hi sinh trong một nhiệm vụ.” –nói đoạn, cô ấy nhìn vào bức chân dung treo trên tường.
-“Anh xin lỗi!”
-“Không sao đâu, ít ra, Satomi sẽ không bao nhớ cha nó” –Cô ấy đưa tay lên lau hàng nước mắt.
Bát mi ramen cứ thể nở ra và trong rất kinh, anh định ăn thì cô ngăn lại:
-“Thôi để em lấy anh tô khác, ăn vậy không ngon đâu”
-“Em còn nhớ bát mì đầu tiên anh ăn ở tiệm nhà em không?”
-“Có!” rồi cô ấy cười, phải làm sao quên được bát mì mà cô ấy dụ anh ăn. Bát mì bị nở đầy ra rồi nhưng anh vẫn ăn ngon lành. Đó là bát mì ngon nhất mà anh từng ăn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*