1001 Đêm X
Phần 2: Bốn Chàng Độc Thân
Hôm ấy Cả Ngố đến thăm cô giáo đầu đời của chàng ta là con Năm. Cả Ngố móc túi lấy ra một sấp tiền đưa cho mụ tú bà và yêu cầu được “độc quyền” với con Năm ngày hôm ấy. Đương nhiên mụ tú bà vui vẻ ưng chịu ngay trước một người khác giàu sang, chịu chi tiền như thế.
Như thường lệ mỗi lần tiếp khách, con Năm cởi hết quần áo ra, nhưng Cả Ngố hoảng hốt nói:
– Đừng em! Mặc quần áo vào đi.
Con Năm ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao? Chẳng lẽ không phải anh tới chỗ này để đụ? Hay là anh không còn nứng cặc nổi khi trông thấy em ở truồng?
Cả Ngố đưa ngón tay lên miệng, bảo im lặng, nói:
– Đâu có! Nhưng nếu anh mà đụ với em thì tối nay đâu còn sức để đụ con vợ của anh nữa. Như vậy khó mà yên với nó nổi. Nếu nó mà biết được anh tới đây gặp em thì không chừng nó thẻo dái anh đó!
Con Năm nghe nói không nhịn cười được. Cả Ngố lại móc ra một sấp tiền gấp đôi số tiền đưa cho mụ tú bà dúi vào tay con Năm nói:
– Anh cho em đó. Chỉ cần em giúp anh một chuyện thật là dễ.
Khi không được nhiều tiền, con Năm thích quá, cầm lấy sấp tiền, cất vào bóp, hỏi:
– Em giúp được gì cho anh?
Cả Ngố bèn đem chuyện được vợ hứa hẹn bú cặc ra sao kể hết lại cho con Năm nghe, rồi nài nỉ:
– Anh biết em có tài về kể chuyện. Hồi huấn luyện anh, em vẫn kể chuyện cho anh nghe hoài mà tại hồi đó anh “phê” quá, nên chẳng nhớ được chuyện nào hết. Bây giờ anh bàn với em một chuyện nghe. Anh sẽ tới đây hàng ngày nhờ em kể cho anh nghe một chuyện “dê” thật hay, thật tếu để anh về kể cho vợ anh nghe trước khi đụ nhau mỗi tối để cho nó nứng lồn và chịu bú cặc anh thì anh cám ơn em nhiều lắm. Anh sẽ trả giá em…, í quên, trả công em bội hậu…
Con Năm nghe nói mừng rỡ ra mặt, đáp:
– Tưởng gì chứ chuyện đó quá dễ. Được rồi, ngồi xuống đây! Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện rất hay mang tựa đề “Bốn Chàng Độc Thân”. Chuyện này do một người khách Việt kiều kể cho em nghe, giờ em kể lại cho anh nghe.
*
* *
Có 4 chàng trai chơi với nhau rất thân như anh em ruột thịt là: Phi, Thanh, Giang và Tuấn. Trong 4 người, Tuấn là người hiền lành nhất và nhát gan nhất. Bốn người nói chuyện với nhau rất cởi mở về mọi chuyện, nhưng chỉ có chuyện vợ con, bồ bịch hay “đi chơi đĩ” thì hơi gặp chút trở ngại vì anh chàng Tuấn kia mắc cỡ không mấy gì hứng thú, thường hay phản đối, cãi nhau với tất cả. Ba người kia bàn với nhau nhiều lần, nhất định phải làm cho bạn mình bạo dạn lên mới được, vì nếu cứ mắc cỡ như thế thì làm sao mới có bồ được. Mà không có bồ thì làm sao có vợ?
Chiều thứ sáu ngày hôm đó, sau khi đi làm về, người nào cũng mới lãnh lương xong, 4 người rủ nhau tụ tập tại nhà Tuấn. Giang đem chuyện đi chơi đĩ làm sao ra bàn. Thanh và Phi ngồi nghe thích thú, thỉnh thoảng còn chêm vào cho chuyện hào hứng thêm. Chỉ có Tuấn là không mấy gì đồng ý với các bạn của mình. Chàng lên tiếng:
– Mấy bồ còn chuyện gì khác để nói nữa không?
Giang biết ý người bạn nhát gan liền trêu rằng:
– Còn chứ! Tớ còn chuyện vợ con muốn nói với bồ.
Tuấn nghiêm mặt nói:
– Nếu là chuyện đứng đắn thì hẵng nói.
Giang gật đầu nói:
– Đương nhiên rồi. Chuyện vợ con mà không đứng đắn thì còn chuyện gì đứng đắn nữa đây? Trong vấn đề hôn nhân thì tình dục là một điều phải có. Bồ phải làm cho vợ bồ sướng thì nó mới thương bồ. Nhưng ngược lại nó cũng phải làm cho bồ sướng lại thì mới công bằng.
Tuấn nhăn mặt hỏi:
– Bồ nói thế nào là làm cho nó sướng với lại nó làm cho mình sướng? Tớ không hiểu gì cả!
Giang chưa kịp trả lời thì Thanh cướp lời:
– Thằng Giang nói đúng. Nghĩa là bồ mà làm cho vợ nó sướng thì nói gì nó cũng phải nghe.
Tuấn nhăn mặt nói:
– Theo tớ thì bồ cứ làm gương sáng trước thì nói gì vợ cũng nghe rồi chứ cần gì phải làm cho nó sướng như bồ nói tầm bậy tầm bạ. Mà nói chung, tớ không đồng ý với bồ. Nếu như bồ bảo làm những điều “tầm bậy” mà bắt nó phải nghe thì đâu có được.
Phi nãy giờ ngồi im lặng cũng nhảy vào xen lời:
– Nó phải nghe chứ không có chuyện ‘oong đơ’ (một, hai) gì cả. Tớ mà có vợ thì bảo đảm với bồ là nói gì nó cũng phải nghe hết.
Thanh phá lên cười, tiếp lời:
– Phải, đúng vậy! Mình bảo gì nó cũng phải nghe cả. Có bảo “thổi sắc xô”, cũng phải thổi.
Giang và Phi cười lên một tràng thật lớn. Mặc dù không thích nói những chuyện này, nhưng Tuấn đã quá quen với lối dùng chữ, với cách nói chuyện của các bạn nên chàng ta hiểu hết tất cả. Tuấn đổ quạu nói:
– Mấy bồ thật là bất nhân! Giữa con người với con người mà bắt người ta phải cúi xuống “bú cặc” mình như vậy mà coi được hả!
Thấy giọng Tuấn có vẻ gay gắt, ba người Giang, Phi và Thanh lại cười rộ lên ra vẻ thú vị lắm. Giang cười lâu một hồi mới lên tiếng nói được:
– Như vậy tớ hỏi bồ chứ: cũng con người với con người, tại sao đàn ông chúng ta phải cúi xuống mà bú lồn vợ.
Phi và Thanh lại cười trong khi Tuấn lại đỏ mặt, khoa chân múa tay nói:
– Đó là tại mấy bồ tự nguyện thôi. Còn tớ thì dẫu là người đàn bà sạch nhất thế giới bảo tớ làm như vậy tớ cũng không chịu làm nữa.
Phi phất tay một cái, cười hỏi:
– “Làm như vậy” là làm sao? Bồ nói gì tớ không hiểu?
Giang nói với Tuấn, cũng như trả lời Phi:
– Thì bồ cứ nói mẹ nó ra là “bú lồn” đi chứ có gì đâu mà phải mắc cỡ!
Ba người lại cười vang lên, Tuấn lại đỏ mặt. Lần này dường như không còn chịu nổi nữa nên Tuấn dỗi, bỏ vào trong phòng đóng cửa lại.
Giang lắc đầu nói với Phi và Thanh rằng:
– Phải có cách nào để “phá trinh cụ Tuấn” mới được.
Thanh nói:
– Ai mà nghĩ được cách tức là lập công lớn đó.
Giang bỗng vỗ đùi nghe “đét” một tiếng, nói:
– Rồi! Tớ nghĩ ra được một kế rồi!
Phi và Thanh đều chăm chú nghe, cùng hỏi:
– Kế gì?
Giang kề tai từng người một nói vài câu. Cả Phi lẫn Thanh cười lên khúc khích, khen ngợi:
– Hay! Kế của bồ hay tuyệt vời!
Ba người nhìn nhau láy mắt, cố nhịn cười. Giang bước lại phòng Tuấn, tự động mở cửa, thấy bạn mình đang nằm trên giường, đắp chăn, tay ôm một quyển sách đọc như chẳng thèm để ý tới ai nữa. Giang bước tới, lấy tay kéo tung chiếc chăn ra nói:
– Dậy đi! Cứ nằm mãi đó mà ăn vạ à? Vào rửa mặt một cái cho tỉnh và cho hết giận rồi mình đi Chinatown ăn mì là vừa.
Tuấn được cái dễ giận nhưng cũng dễ nguôi. Thấy Giang đã nói vậy thì cơn giận cũng đã tan hết, liền gấp sách lại đi vào nhà tắm rửa mặt. Phi nhìn Thanh mỉm cười. Giang giơ một ngón tay lên ra hiệu cho hai người. Cả ba người sau đó cùng bụm miệng.
Sau khi Tuấn rửa mặt xong xuôi, 4 người bạn rủ nhau đi chung một xe lên phố Tàu ăn chiều. Thanh được giao trách nhiệm làm tài xế vì là người thuộc đường nhất. Mọi người đồng ý để cho Tuấn làm chủ tọa gọi các món ăn, vì là người giàu nhất trong bọn. Tuấn đề nghị:
– Bây giờ thế này nghe. Cơm trắng thì miễn phí rồi. Mỗi người gọi một món. Nếư thấy thiếu cái gì, tớ sẽ gọi thêm. Được không?
Không ai có ý kiến gì hơn. Thế là Tuấn gọi bồi bàn lại, và mọi người lần lượt gọi:
– Một đĩa mì xào dòn với thịt bò và cải làn.
– Một đĩa hủ tiếu xào đồ biển.
– Một tô canh xà lách xoong với nấm rơm.
– Một đĩa đậu hũ chưng.
Tuấn thấy hình như vẫn thiếu nên gọi thêm:
– Thêm ba cân heo quay chặt thành từng miếng nhỏ, một đĩa sứa sợi. Nhớ cho một bình trà thơm thật ngon…
Phi thấy vậy nói:
– Thôi Tuấn, nhiều quá! Làm sao mình ăn cho hết?
Thanh cười nói:
– Không! Phải để cho Tuấn ăn nhiều mới được để còn…
Thanh chưa nói dứt câu, Giang đã đưa mắt lườm lườm nên chàng ta hiểu ý, biết mình vì vui miệng mà lỡ lời, tí nữa thì để lộ bí mật. Thanh bèn im lặng không nói thêm điều gì nữa. Nhưng Thanh thỉnh thoảng vẫn để ý liếc nhìn Tuấn cười thầm. Mấy lần Tuấn bắt gặp như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi:
– Thanh! Hôm nay bồ làm sao vậy? Bộ tớ có gì lạ lắm hay sao mà cứ liếc tớ cười hoài vậy?
Phi nhảy vào xen lời:
– Phải chi Thanh là con gái thì chắc cũng đỡ cho bạn mình biết bao hả?
Thanh lăn ra cười. Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt khó chịu. Giang thấy vậy phải cố đánh trống lảng, ráng cười mà pha trò để không khí bớt căng thẳng:
– Thôi, bỏ qua hết đi các bạn. Tớ chỉ thích ăn thôi. Ăn là “nhứt khoái”. Người ta vẫn nói “ăn được ngủ được là tiên” phải không?
Phi nói:
– Theo tớ thì “đụ” được mới là tiên. Mặc dù “đụ” được xếp là “tam khoái”, nhưng với tớ thì là “nhứt khoái đó”. Ba cái khoái kia thì mình nhiều lúc “bị” phải như vậy chứ không có sự chọn lựa. Chỉ có “đụ” là mình mới có thể làm theo ý được mà thôi.