Home Truyện Người Lớn Sóng Tình Lai Láng

Sóng Tình Lai Láng

Theo sự tiết lộ của các bác sĩ Pháp, Mỹ thì đa số phụ nữ đều thích được chiều theo cách ấy ông nào ky thì cứ việc “ra đi không cần để lại dịa chỉ”, em chả cần? Duy có điều là những ông đã bị liệt vào loại “người ky mã trong sương chiều’ hay là loại “liệt lão chân nhân” thì, nói lén mà nghe, dù người đẹp không yêu cầu đi chăng nữa, các ông cũng phải tự động và tự nguyện mà thi hành công tác sơn nhà sơn cửa cho nó vui vẻ cả làng.

Vả chăng công tác này được thi hành trong chốn phòng the, kín mít thì có ai trông thấy mà sợ?
Có ông đã đặt câu hỏi với ông bạn bác sĩ: “Thế còn cái mùi, cái mùi ấy” nó dặc biệt lắm, không quen lỡ bị sổ mũi nhức đầu thì sao?”

Ông này đã bị vị bác sĩ kia chê là nhà quê, chẳng biết tí gì đến những phát minh mới mẻ mà các hãng sản xuất mỹ phẩm, dược phẩm đã chế ra để phục vụ giới phụ nữ. Bởi vì từ lâu rồi, người ta đã chế ra các thứ bột gọi là “douche” dành cho phụ nữ. Bột này gồm đủ mùi trái cây như cherry, rasberry, apple, strawberry,.v.v…

Chàng thích mùi nào cứ bảo nàng mua loại “douche” thứ ấy là xong ngay! Chả còn tí gì là “mùi vị nguyên thủy” cả. Thơm phưng phức.  Ngược lại, có những ông lại chỉ thích cái mùi” nguyên thủy ví dụ như vua Napoléon ngày xưa chẳng hạn. ông này có cục cưng tên là Josephine, đẹp lắm! Mỗi khi đi chinh chiến, sắp dện ngày về phép thăm nhà Hoàng đế Napoléon gửi thư về dặn dò cục cưng Josephine rằng: “Em chớ có tắm rửa đấy. Hãy dơi anh về đã rồi hãy tắm!’ . Hẳn là đến ngày Hoàng đế về nàng thục nữ Josephine đã biến thành một miếng fromage camembert khổng lồ. ấy thế có mới đúng “gu” của vị anh hùng đã từng gây khiếp đảm cho âu Châu thời đó.

Đọc tới đoạn này, chắc chắn những vị chưa đọc qua chuyện tình của Napoléon và Josephine sẽ bảo đây là chuyện bịa đặt, nhưng đây là sự thật đúng một trăm phần dầu đấy quí vị ạ ? Có điều chuyện này kỳ lạ quá, nên có vẻ khó tin.

Ngày nay, sống giữa thời buổi văn minh do ảnh hưởng của phim ảnh và các sách viết về tình dục, thì chuyện nàng yêu cầu, chàng hôn vùng “tam giác hồng” của mình là chuyện thường, cũng như việc chàng tự động làm cái chuyện sơn cửa, sơn nhà cho nàng mà không đợi nàng yêu cầu hay dòi hỏi, cũng là chuyện thường. Khi người đàn ông không phải là một người ích kỷ thì anh ta sẽ chiều chuộng người yêu của mình ngay khi thấy có dấu hiệu là nàng thích chuyện đó.

Về phần người đàn bà, nếu cảm thấy muốn người tình của mình chiều mình bằng cách ấy, thì cũng đừng ngần ngại, e lệ gì cả. Nếu từ thuở mới biết nhau tới giờ, chàng chưa hề âu yếm nàng. theo cách ấy thì nàng cứ thử thời vận. Hãy làm như cô gái đã thuật ở đoạn trên. Khi thấy chàng hôn ngực mình, thì một lúc sau, nàng khẽ đẩy đầu chàng xuống phía dưới. Nếu chàng tỏ vẻ ngơ ngác (như con nai vàng đạp trên lá vàng khô) thì nàng phải uốn lưới, không phải là để hôn chàng, mà là dùng lời đường mật (ngọt mật chết ruồi) để thuyết phục chàng.

Hãy làm ra vẻ nũng nịu. Hãy bảo chàng rằng lâu nay mình không còn cảm thấy hứng thú gì nhiều lắm mỗi khi gần chàng, có thể là vì sự nhàm chán mà ra chăng? Khi người đàn ông nghe tình nhân nói cô ta không cảm thấy còn hứng thú nữa trong sự giao hoan thì anh ta hơi lo sợ. Tất nhiên là chàng sẽ hỏi nàng phải làm sao dể nàng được hạnh phúc? ấy là lúc chàng đã rơi vào bẫy của nàng. Lúc ấy nàng phải trấn an chàng rằng nàng chưa mắc bệnh lãnh cảm đâu, nhưng nàng nghĩ rằng nếu chàng “chiều em một tí” bằng cách “hôn em ở chỗ này này” thì chàng phải hiểu ngay là nàng muốn gì, dù rằng quả thật chàng có họ hàng với con cù ìân lửa đi nữa.

Tuy nhiên nếu chàng thuộc loại ngây thơ thứ thiệt thì có lẽ nàng cũng phải từ từ trong việc dụ dỗ. Phải làm như những thương thuyết gia của khối Xã Hội Chủ Nghĩa khi muốn dụ khi mấy ông tiến sĩ, thạc sĩ của thế giới tự do? Đừng nôn nóng, vội vã. Nếu nàng để đối phương lắc đầu từ chối ngay từ lúc đầu thì hỏng to! Bởi vì một khi mà chàng đã có “lập trường” rồi thì khó thuyết phục lắm đấy! Phải đưa chàng vào mê hồn trận bằng những nụ hôn, bằng sự vuốt ve từ đầu xương sống của chàng trở xuống phía dưới.

Với những mơn trớn vuốt ve này chàng sẽ nóng rang người lên và ở thế sẵn sàng để đi vào vùng địch. Nhưng nàng đâu có để cho chàng được toại nguyện một cách dễ dàng như thế. Nàng phải xô nhẹ chàng ra và bảo chàng rằng nàng chỉ có thể đi đến chỗ tận cùng và cũng có được cảm giác hạnh phúc, khoái lạc như chàng nếu chàng hôn nàng ở chỗ này này.

Đến đây, dù cho chàng có cảm thấy “ức lắm” thì cũng phải khuất phục, bằng không nàng sẽ cho chàng đi chỗ khác chơi, hoặc tha hồ mà cầu cứu với sở chửa lửa để nhờ mấy ông ở sở này dập tắt hộ cơn hoán hoạn ở trong người.

Khi chàng đã chịu khuất phục, tức là ngựa đã thuần rồi, thì nàng hãy ngừng lại, đừng có nhõng nhẽo gì thêm nữa mà hư đại cuộc. Cứ để cho chàng tập sự cái nghề kiếm cơm của ông Hitler thuở ông này còn là anh chàng vô danh tiểu tốt.
Nếu chàng đã hành nghề này từ khuya, đã lên đến bậc sư thúc, sư bá thì dĩ nhiên là nàng cứ tận hưởng cái thú của trời cho, bằng không, như trên đã nói nếu chàng còn là tay mơ, vừa mới nhập môn thì nàng cũng cứ để chàng tự do hành động. Dĩ nhiên đối với một kẻ vừa nhập môn làm sao có kinh nghiệm để làm đúng theo ý muốn của nàng được. Anh ta đã học bài vở nào đâu.

Nhưng lần đầu nàng chưa phải là lúc nàng bảo chàng phải làm như thế này, thế kia. Hãy để cho chàng quen với cái mùi vị của mình đã, nhiên hậu sẽ tính sau? ấy, các cụ ngày xưa cũng đã có dạy rằng “nghề chơi cũng lắm công phu vậy thời người mới nhập môn làm sao đã rành đủ thập bát ban võ nghệ được. Phải tập cho chàng phép “dưỡng công” trước đã, kế đến mới tập thế xuống tấn và rồi đi các bài Mai Hoa Quyền, La. Hán Quyền,.v.v…

Duy cái việc chàng thuận theo sự đòi hỏi của nàng mà nhập môn cũng đã là một thắng lợi vẽ vang rồi, nếu buộc chàng phải học nhiều bài vở quá ngay từ lúc đầu e rằng chàng sẽ quăng sách vỡ tuyên bố chịu thua, thì cuộc chơi cũng lại bị bỏ dớ nửa chừng.

Khi chàng đã chấp nhận cái mùi vị nguyên thủy có pha trộn mùi trái cây của nước pha bột “douche”, trộn với mùi nước hoa Chanel No 5, Madame Rochas, ấy là chàng sẽ bị nàng dẫn dắt vào con đường tội lỗi dài dài? Nàng sẽ hướng dẫn chàng chăm sóc cái gò Vệ Nữ của mình. Đây là cái vườn ớ đàng trước cửa và chàng sẽ phải mơn trớn vuốt ve mớ cỏ xúm xuê, khởi thủy bằng môi, sau bằng lưỡi. Chàng phải ghi nhớ cái câu ví von của nhà nông “bao nhiêu tất đất, tất vàng bấy nhiêu’ chàng phải vỡ đất bằng cách hôn cái miếng đất phì nhiêu, quí báu này. Ấy cái cách chăm sóc đất gò này đã có từ thuở vua Trụ Vương còn cai trị nước Tàu cơ đấy quí vị ạ! Số là nàng Đắc Kỷ, cục cưng của Trụ Vương một hôm bỗng nẩy ra cái ý kiến tại sao miếng đất gò này lại không được người tình mê muội của mình chăm sóc theo cái kiểu mà mình mong muốn? Tuy Trụ Vương mê Đắc Kỷ ghê gớm, bảo gì nghe đó, nhưng huấn luyện được nhà vua làm cái công tác này cũng khó, vì dường đường là một vị bệ hạ” mà lại phải đi vỡ đất gò theo cái kiểu này thì nó kỳ quá. Chính vì có sự thì một trận lụt sẽ xảy ra và nhà thám hiểm, cùng đoàn tùy tùng, sẽ bị ngập mất tích. Đoàn cứu cấp lúc ấy mà có cứu được nhà thám hiểm ra thì chàng ta cũng đã ngất ngư con tàu đi”, chỉ còn nước nằm thở dốc. Ai có hỏi nhà thám hiểm, vào lúc ấy rằng anh có còn muốn đi thám hiểm đào nguyên nữa hay không, chắc chắn nhà thám hiểm sẽ thều thào nói qua hơi thở: thôi… thôi đủ rồi? Nhưng sau khi đã tẩm bổ nửa tá tròng đỏ trứng gà pha trộn với rượu Cointreau rồi thì nhà thám hiểm lại sẽ ngâm câu thơ của Hồ Xuân Hương: “Hiền nhân quân tử ai mà chẳng mỏi gối, chồn chân vẫn muốn trèo…”

Có người sẽ hỏi: Rượu Cointreau là kí gì mà có tác dụng ghê gớm thế? thưa rằng đó là loại rượu do các ông Tây thực dân mũi lõ đặc chế ra uống vào sau khi ăn sẽ làm tiêu ngay những mớ, hành, tiêu, ớt và miếng thịt bò bít tết to tướng, nhưng nếu pha trộn nó với tròng đỏ trứng gà thì nó sẽ có công dụng giúp các nhà thám hiểm tiếp tục cuộc hành trình đi sâu vào hang động.

Người mới nhập môn gặp phải trận tiểu hồng thủy” thôi cũng đã kinh sợ, vội lùi lại ba bước, hít vào một hơi dài, rú lên một tiếng ngắn để trấn tĩnh tinh thần hầu có quan sát xem hiện tượng nước ra lai láng là thứ tung ra. Quả thật đây là một loại võ khí bí mật của nàng nhưng nó không có gì nguy hiểm cho chàng trai đi thám hiểm cả. Trái lại nó giúp cho người thám hiểm và đoàn tùy tùng có thể chèo ghe, đẩy xuồng tiến vào trong động một cách dễ dàng ấy chỉ riêng cái chất “hồng thủy” này không mà thôi nó cũng đã làm cho vô số các nhà tiến sĩ, thạc sĩ (thứ thiệt) phải tìm tòi đến sói trán. Cuối cùng thì nhà bác học Bartholin, đã khám phá ra rằng “hồng thủy” ấy do những cái hạch nằm kín ở phía bên trong gò vệ nữ tiết ra, khi toàn vùng này gặp bước chân của quân xa lạ dặt lên.

Do dó, người ta đặt tên cho các hạch kia là Bartholin Glands. Còn ông Fallop, khám phá ra mấy cái vòi dẫn vào buồng trứng ở bên trong cũng dược người ta lấy tên mà đặt cho mấy cái vòi ấy (mấy ông Tây cà ìô gọi là les trompes de Fallop).

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x