Home Truyện Người Lớn Ngã Rẻ Cuộc Đời – Truyện Người Lớn Siêu Phẩm

Ngã Rẻ Cuộc Đời – Truyện Người Lớn Siêu Phẩm

Chương 5

Mấy ngày gần đây Trí thường xuyên làm việc qua điện thoại. Anh có những cuộc gọi kéo dài đến hơn nửa giờ. Lan đã nhiều lần thò đầu vào phòng rồi lại thụt trở ra. Trí cũng không thích nói chuyện lâu trên điện thoại vì nó khiến cho tai anh nóng bừng. Khi vừa đặt máy xuống bàn, anh bấm nút gọi Lan vào. Cô thư ký nhanh nhảu ôm xấp giấy tờ đặt lên bàn theo một trật tự được sắp xếp từ trước.

– Dạ đây là mấy cái biên bản nghiệm thu, hợp đồng thanh lý của các dự án vừa hoàn thành, anh xem qua rồi ký giúp em.

Lan vẫn giản dị trong bộ jip công sở đen sơ mi trắng dài tay. Chiếc áo ôm gọn dáng người thon thả, khuôn ngực cao vời vợi luôn sau chiếc áo lót màu trắng căng tức khiến nó như muốn nổ tung vì bị dồn ép quá lâu. Lan khẽ ngượng ngùng ôm bìa sơ mi che ngực để tránh cái nhìn thiêu đốt của Trí vào ngực nàng. Trước đây anh chưa bao giờ như thế, luôn giữ một khoảng cách rất xa với nàng. Nhưng từ hôm Trí ra tay nhào nặn cặp vú của Lan thì dường như anh tự cho mình cái quyền được công khai ngắm nghía thân thể cô thư ký. Bị cái bìa màu xanh che mất, Trí chuyển tia mắt dần xuống vòng eo nhỏ nhắn, sự thon thả uốn lượn của nơi ấy giúp cho vòng mông càng phô trương sự nẩy nở. Nhưng Trí chỉ lướt qua đường cong bao bên ngoài vòng mông để dồn sự chú ý vào điểm giữa, nơi mà chiếc gò huyền bí của Lan đang cộm thành một khối lum lum sau chiếc jip bó sát. Lan đỏ mặt bối rối, nàng nửa muốn quay nghiêng người né tránh, nửa không dám vì sợ làm cho ông sếp bực mình.

– Hôm nay chỗ đó của em cao hơn mọi ngày.

– Dạ… là sao hả anh? – Lan hiểu Trí muốn nói gì nhưng cố giả ngây giả ngô cho đỡ ngượng.

– Giữa hai chân, hôm nay thật nổi bật – Trí vẫy tay gọi Lan lại gần kề tai nói nhỏ – Em đang lót phải không?

– Anh…

Mặt Lan càng đỏ gay. Nàng cứ tưởng Trí nói chuyện bí mật gì về công việc, không ngờ gã sếp này quá đáng thật, đã nhìn chằm chằm chỗ đó của mình còn dám mở miệng hỏi một câu vô duyên. Lan ngượng chín cả người chết trân không nói được lời nào. Nhưng đúng là nàng đang lót một miếng băng mỏng. Chu kỳ của Lan rất đều, dù chưa tới ngày có kinh nhưng nàng thường phòng bị trước một hai ngày. Cái gã dê xồm chết tiệt, vậy mà gã cũng nhận ra, đúng là…

– Có gì mà thẹn thùng đến đáng yêu vậy em? Em có biết là mỗi lần em như thế khiến anh mất hết sự tập trung hay không?

– Anh… anh ký giấy cho em còn trở ra làm việc.

– Để đó lát anh đọc lại, khi nào xong anh gọi vào lấy.

– Dạ, vậy em ra ngoài.

– Đứng đó, anh chưa nói hết – Trí rời ghế đi vòng qua bàn đến sát bên Lan kề tai nói thầm – Anh chỉ mới thưởng thức ở trên thôi mà đã mê đến chết đi được, ở dưới hẳn phải đẹp lắm.

– Anh đang quấy rối tình dục nơi công sở, anh có muốn tôi tố cáo lên chủ tịch không?

Giọng Lan đầy đe dọa nhưng ánh mắt không nói lên điều đó. Mỗi lời nói ra đều gợi cho nàng cảm xúc trên chiếc sofa sáng hôm ấy. Suýt chút nữa Trí đã khám phá chỗ bí hiểm nhất trên người nàng. Sao lại chọn phản ứng cứng rắn vậy cô em yêu kiều, chẳng phải em cũng mê đắm khi được anh vùi dập trên ghế nệm hay sao?

– Chà, căng thẳng đây. Hóa ra anh đang phạm tội tày trời. Thôi được rồi. Cho anh nói một câu này nữa thôi trước khi em ra ngoài làm việc. Hôm nay em mặc xì líp ren đỏ, sẽ hấp dẫn hơn nếu từ nay em chuyển sang tông màu sáng. Thôi em ra ngoài đi.

Lan thất kinh và tiếp tục ngượng tê người. Đúng là nàng đang mặc quần lót đỏ thật. Cái cách bởn cợt quỷ quái của gã sếp trẻ khiến nàng muốn mếu máo. Lan lững thững đi ra khỏi phòng nhưng trong đầu cứ vang lên câu hỏi không có lời đáp. Làm sao anh ta biết mình mặc xì líp ren đỏ kia chứ? Lan thẩn thờ ngồi xuống ghế thì điện thoại trong ngăn bàn vừa rung lên, nàng mở máy xem, một vài hình chụp được gởi đến từ máy của Trí. Đồ biến thái, Lan như gào lên khi nhận ra tấm hình chụp dưới jip. Thì ra gã sếp cố tình khủng bố tinh thần cho mình mất tập trung để đến bên cạnh chụp dưới váy liền mấy tấm. Đã vậy còn có một dòng tin kèm theo “đúng là em đang lót”. Lan tức điên lên, nàng xóa mấy tấm hình quẳng điện thoại vào hộc bàn hùng hổ mở cửa phòng CEO xồng xộc đi vào. Trí ngồi bật ngửa nghiêng đầu nhìn Lan bằng ánh mắt trêu ghẹo càng khiến nàng mất hết bình tĩnh. Cánh cửa vừa dập lại thật mạnh sau lưng là gần như Lan đã đứng trước mặt Trí, nàng chống hai tay lên bàn chồm người tới sát ông sếp mà thường ngày nàng rất e sợ.

– Anh biến thái vừa thôi chứ? Tôi sẽ đem mấy tấm hình đưa cho chủ tịch để tố cáo anh.

– Xóa rồi còn đâu làm bằng chứng?

Lan lại chết trân. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Tại sao mọi chuyện mình làm đều bị anh ta biết rõ như lòng bàn tay cả vậy? Đúng là giận quá mất khôn, tự dưng xóa làm chi. Trí chỉ dựa trên phản ứng của Lan để suy đoán. Âm thanh ném điện thoại vào hộc tủ đủ cho thấy nàng đang tức giận đến mức nào, mà khi ngượng lẫn tức giận thì làm sao có đủ minh mẫn để hành động cho đúng. Đã vậy cái cách mà Lan lao vào phòng càng khẳng định nàng đã mất bình tĩnh, và khi nàng sượng người trước câu nói thăm dò của Trí đã minh chứng cho suy đoán của anh là hoàn toàn có cơ sở. Là một CEO được đào tạo bài bản từ nước ngoài, Trí đã học qua những lớp tâm lý nên hầu như anh đoán ý nhân viên dưới quyền rất chính xác.

– Anh mới là người tố cáo em đang quấy rối tình dục?

– Anh… anh nói vậy là ý gì?

– Không phải sao? Vậy em mở bung nút áo ra để làm gì nếu không phải để quyến rũ anh?

Lan cúi xuống. Chết thật, ba cái nút áo tự dưng bung ra lộ hai bầu vú nung núc. Nàng luống cuống cài lại và một lần nữa ngượng muốn độn thổ. Tất nhiên cả hai thừa biết Lan không cố ý nhưng Trí đã rất tinh ranh khai thác triệt để những sơ xuất để dồn Lan vào ngõ cụt. Nàng đang bối rối liền bị anh nhấc bổng đặt lên mặt bàn. Khi Lan còn chưa kịp nhận thức điều gì đã bị Trí khóa môi. Như lần trước, phản xạ tự nhiên của Lan là đấm vào lưng Trí đùng đùng. Nàng cố đẩy anh ra nhưng sự đê mê trên bờ môi đã nhanh chóng áp đảo lý trí. Trong phút chốc, Lan thấy mình như sắp chết đuối, tay quơ quào bấu víu vào bất kỳ thứ gì trên bàn. Nàng chới với trong tư thế xoay nghiêng đầu ra sau, ngửa mặt chống đỡ một cách tuyệt vọng trước nụ hôn từ trên giáng xuống. Một cảm giác vụng trộm trong hối hả, một sự táo tợn lì lợm của ông giám đốc điều hành khiến cô thư ký trẻ trung xinh đẹp phải buông xuôi đón nhận.

– Anh đúng là quỷ thiệt mà! – Lan tuột nhanh xuống bàn chỉnh đốn trang phục – Anh muốn chết hả? – Khuôn mặt giận dữ đã chuyển sang trạng thái phấn khích lẫn e thẹn – Ký xong chưa đưa em mang ra ngoài?

– Rồi – Trí đưa xấy giấy A4, Lan đón lấy nhưng bị anh kéo lại nói khẽ – Chiều nay đi công tác với anh.

– ???

– Sao ngớ người ra vậy? Sếp đi gặp đối tác thì thư ký phải theo cùng chứ còn sao nữa.

– Nhưng… sao lại buổi chiều? Đi đâu?

– Long Hải. Nếu để sáng mai thì phải đi từ lúc gà gáy, nên anh quyết định chiều nay đi để sáng sớm có thể gặp được khách hàng.

– Bên kinh doanh đâu? Tại sao anh phải đi.

– Họ làm việc xong cả rồi, phần đàm phán này vượt ngoài thẩm quyền của họ nên đích thân anh phải xuống đó. Nói tóm lại là em phải đi với anh, không quanh co nữa.

– Nhưng… em chưa có chuẩn bị gì hết.

– Chẳng có gì phải chuẩn bị. Về công việc chỉ cần mang theo laptop. Còn về cá nhân thì trên đường đi anh sẽ ghé siêu thị mua cho em vài thứ cần thiết, chẳng hạn quần áo mặc ngủ, đồ lót, băng v…

– Thôi thôi… khỏi liệt kê thưa sếp. Em tự biết – Lan đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh cùng Trí vào siêu thị lựa quần áo, đồ lót nữ và cả băng vệ sinh. Chắc chết quá.

Trí thông báo quá cận giờ nên Lan không đủ thời gian về nhà soạn quần áo. Nàng đành mặc nguyên bộ jip công sở ngồi vào chiếc Camry đen. Anh ta cố tình đi xe cá nhân để không có tài xế đi cùng, vậy là rõ ý đồ rồi nhé! Lan rất băn khoăn về chuyến công tác này, nàng không thể từ chối vì đây là nhiệm vụ của mình. Nhưng đi thế này e rằng sẽ có chuyện “phát sinh”, chắc chắn là vậy. Làm sao Lan có thể quên được buổi sáng hôm ấy khi mà Trí đã quá ma mãnh đưa nàng vào thiên la địa võng do anh sắp đặt từ lúc tối. Dù luôn nghĩ chuyện hôm đó không nên tái diễn nhưng trong sâu thẳm Lan không thể chối bỏ cảm giác tuyệt vơì khi ở bên anh. Nó khác hẳn so với Tùng, một gã vũ phu vô công rỗi nghề ăn bám cha mẹ. Thật may là Tùng và Lan chưa đi quá xa, chỉ là những cái ôm hôn sờ soạn. Nếu so sánh thì cũng như với Trí mà thôi. Nhưng cảm xúc thăng hoa chỉ có Trí mới mang lại cho nàng, còn với Tùng nàng luôn phải chịu đựng và chiều chuộng trước một cá tính bốc đồng. Trí nói đúng, Tùng chỉ là đứa trẻ trâu.

Chiếc Camry nhá đèn ôm cua vào bãi đỗ một siêu thị. Lan nghĩ đến những món “phụ kiện” của con gái nên không cho Trí đi cùng mà bắt anh ở lại xe đợi mình. Nàng lẫn nhanh vào đám đông và thấy hạnh phúc khi thoát được tầm kiểm soát của gã sếp quái quỷ. Thật thoải mái khi tự mình được lựa những thứ ưng ý cho bản thân, nàng cầm chiếc xì líp đen ngắm nghía cho vào rỗ thì Trí lên tiếng.

– Đã dặn chọn màu sáng rồi mà.

– Anh… anh ở đâu chui ra vậy?

– Trong xe chui ra – Trí gom mấy cái quần lót đen ném trở vào mớ đồ hỗn độn. Anh xốc xốc lôi ra một chiếc may bằng vải ren màu xanh nhạt đưa cho Lan – Thế này phải đẹp hơn không?

Lan đưa mắt nhìn quanh quất, nàng có cảm giác cả siêu thị đang nhìn hai người họ như quái vật, càng ngượng hơn khi bản mặt Trí cứ trơ ra đó còn giọng thì oang oang như chốn không người.

– Anh làm ơn ra xe chờ em có được không? – Lan nói thì thào như van xin – Anh bị đứt sợi dây mắc cỡ rồi hả? Ai đời đàn ông con trai đi lựa quần lót cho con gái?

– Em chịu khó mặc đỡ mấy thứ rẻ tiền này đi, chừng nào có thời gian anh dẫn em đi mua đồ có thương hiệu đàng hoàng. Em sẽ thích ngay.

– Ông sếp của con ơi ông làm ơn nhỏ tiếng dùm đi. Ra xe dùm em đi mà anh!

– Nhưng em phải lựa màu sáng đó nha.

– Ừ, dạ, OK, màu sáng.

Lan đẩy Trí ra khỏi khu đồ lót nữ rồi quay trở vào. Mấy anh nhân viên bán hàng đang xếp đồ lên kệ cứ cười tủm tỉm khiến Lan muốn chui ngay xuống đất. Nàng bốc vội mấy cái màu trắng xanh hay vàng gì đó rồi bỏ ra quầy tính tiền một nước. Đang đứng xếp hàng thì điện thoại reo, là Trí gọi.

– Em chưa mua băng phải không? Qua khu này đi, anh đang lựa cho em mà không biết em xài loại nào.

Đúng là xấu hổ quá nên Lan chỉ muốn thoát khỏi khu đồ lót thật nhanh mà quên mất thứ quan trọng nhất. Nàng len qua dòng người nhìn bảng hướng dẫn tìm đến chỗ Trí. Cái gã biến thái đang dán mắt vào mấy gói băng vệ sinh đủ các thương hiệu.

– Em thường xài loại nào vậy?

Tấn bi kịch lại diễn ra như cũ nhưng với mức độ tệ hại hơn nhiều, vì đây là món đồ quá nhạy cảm. Sau những phút toát mồ hô thì những thứ cần thiết của con gái đã có đủ. Chiếc Camry rời bãi tiếp tục bon bon trên đường.

– Khi nãy anh có lấy cho em bộ bikibi đẹp lắm lát đến nơi mặc thử cho anh xem.

– Anh nói với em là đi gặp khách hàng mà? Sao có tiết mục này ở đây?

– Mình ra tới đó mới xế chiều thôi, vẫn còn kịp tắm biển.

Biết ngay mà, thế nào cũng có “phát sinh”. Anh đang dở trò, đúng không ông sếp của tôi? Thật ra là chẳng có khách hàng nào cả.

– Tôi nghe – Trí bấm điện thoại trả lời qua tai nghe bluetooth – Ok các anh, mai 8 giờ gặp nhau, tôi đang rất nóng lòng.

Ồ, hóa ra Lan đã nghĩ xấu cho Trí, nàng nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi thì một cuộc gọi nữa vừa đến. Lần này Trí tắt bluetooth và mở loa ngoài.

– Dạ chào anh, lúc sáng anh có đặt phòng, vậy bao giờ anh đến để em chuẩn bị ạ?

– Nửa tiếng nữa.

– Dạ anh lấy phòng thường hay phòng VIP ạ?

– Phòng VIP.

– Mấy phòng ạ?

– Một phòng.

(Hết chương 5)

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x