Home Truyện Người Lớn Ngã Rẻ Cuộc Đời – Truyện Người Lớn Siêu Phẩm

Ngã Rẻ Cuộc Đời – Truyện Người Lớn Siêu Phẩm

Chương 20

Công ty sẽ trích 500 triệu thưởng nóng ngay khi có kết quả trúng thầu, đó là tuyên bố có ý nghĩa nhất của chủ tịch hội đồng quản trị Nguyễn Nam. Thưởng cao và giáng chức, đó là hai đòn phép từng được Trí sử dụng để điều hành cả một bộ máy khổng lồ khi còn là CEO Đại Lộc. Lâu lắm rồi chuyện này mới tái diễn nên tinh thần của nhân viên được đẩy lên cao đỉnh điểm. Không khí làm việc thật khẩn trương, các cuộc gọi cho đối tác cung cấp vật tư nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Đội ngũ thuyết trình dợt đi dợt lại bài bản đã thuộc nằm lòng. Chưa bao giờ họ thấy mình vững tin hơn lúc này. Gián điệp kinh tế do ông Nam cài cắm theo dõi động tĩnh bên Quốc Phong liên tục báo tin, đối thủ hoàn toàn án binh bất động ngoại trừ việc tập kết một số hàng mẫu trong kho. Cuộc chiến đã thấy rõ kết cục, ông Nam ngửa cổ cười vang trong phòng làm việc. Khi Trí bất ngờ tuyên bố rút khỏi Đại Lộc và không lâu sau Quốc Phong mọc lên, ông Nam thấy mình như bị chơi một vố đau thấu tận xương tủy. Ông tiếc khi mất đi một nhân tài và càng lo sợ khi kẻ đó sẽ trở thành đối thủ. Nhưng ông thấy thật may là trời đã giúp mình, kẻ không mong chạm trán đã không còn nữa, giờ thì Đại Lộc lại một mình một bóng như trước đây để tự do bắn phá khung thành ghi những bàn thắng đẹp.

Ở một nơi rất xa, Dạ Lan đang ân cần chăm sóc cho người mà từ lâu trong lòng nàng đã là một đức lang quân. Nàng muốn bù đắp trong những ngày xa vắng khi phải để anh một mình chống chọi với thương tật khắp người. Dù Trí đã bình phục có thể ra viện ngay hôm nay nhưng Lan đã thay đổi ý định. Ban đầu nàng dự tính sẽ đón anh về thành phố nhưng chợt nghĩ lại không có gì phải vội. Thế là sau buổi ăn trưa, các động tác trên mức cần thiết được tiến hành theo yêu cầu của Lan, đến khi đã hoàn tất mọi xét nghiệm thì đã xế chiều. Ánh nắng xiên xiên chiếu qua tán lá in bóng đôi nam nữ nắm tay nhau dạo bước trong khuôn viên đang thưa dần bóng người. Trí chợt nhớ đến cảm giác lần đầu cùng Lan công tác ở Long Hải. Cũng trong buổi chiều tà anh cùng nàng thả mình dưới làn nước biển. Thật may là bệnh viện Trí đang điều trị nằm sát biển, chỉ cần băng qua con đường phía trước là xuống bãi tắm. Anh nảy ra ý định cùng nàng sống lại cảm giác hôm ấy.

– Em không mang đồ tắm.

– Lo gì, bãi tắm nào mà chẳng có shop bán đồ, cứ ra đó sẽ có ngay thôi.

– Tùy ông xã, sao cũng được – Lan mỉm cười đáng yêu làm sao.

Đã lâu lắm rồi không được ở bên anh, nàng cũng thèm khát những phút giây âu yếm ngọt ngào. Cả hai dắt tay nhau ra khỏi cổng bện viện đi dọc trên lề đường, chừng một đoạn là thấy shop đồ tắm. Trí chọn cho Lan bộ bikini hai mảnh bé đến mức không thể bé hơn.

– Anh! Cái này nhỏ quá hà! Mặc… kỳ lắm – Lan ngúng nguẩy.

– Kỳ là sao? Đẹp chết người đó chứ – Trí quay qua cô bán hàng – Tôi lấy bộ này.

– Anh độc đoán quá hà! Bắt người ta theo ý mình mới chịu.

Đó chỉ là lời trách yêu vì trong sâu thẳm Lan tôn thờ người đàn ông quyết đoán như thế. Đó mới thực sự là cây tùng cây bách chở che cho thân liễu yếu đào tơ. Lan qua khu thay đồ nữ, trút bỏ chiếc áo cánh dơi, kế đến là chiếc quần kaki trắng cũng tuột khỏi chân treo lên móc. Những đường cong uốn lượn chết người hiện lên trong ánh sáng tù mù hắt qua từ ô sáng trên đầu tường. Đôi bầu sữa suốt mấy tháng nay tuy bị bỏ không nhưng vẫn căng tức trong chiếc nịt vú không có dây treo và cài khuy phía trước. Bên dưới, vùng tam giác nhô cao chạy vòng xuống khoảng hở giữa hai đùi tạo nên một khối mum múp no tròn hằn lên lớp ren quần lót một mảng sậm màu. Lan ghém lại những sợi cước đen đang thập thò hai bên rìa chiếc xì líp trắng tinh tươm. Nàng đã dứt kinh được ba ngày nên đóa hoa giữa hai chân đã hoàn toàn sạch sẽ. Lan tròng từng phần của bộ đồ tắm vào người, cẩn thận chỉnh đốn một lần nữa để tin chắc nội y không bị lộ ra ngoài. Lan quấn chiếc khăn lớn ngang hông đi ra bãi tắm. Đôi chân trần trắng nõn thả từng bước đi nhẹ nhàng trên cát. Những ánh mắt tinh ý đã bắt đầu dòm ngó khi biết rằng Lan sắp cởi bỏ chiếc khăn choàng. Nàng khom người đặt mớ quần áo sạch trên hai đôi dép xếp sát nhau, ngại ngùng nhìn quanh trước khi tháo gút chiếc khăn lông. Gió biển thổi chiếc khăn tung bay như cánh diều lã lướt làm cho bờ mong cong vút thấp thoáng hiện lên sau lớp cải thun vàng chói. Chiếc quần bơi khá nhỏ vén lên cao ngất khỏi ngấn mông. Phần da thịt nơi kín đáo lộ ra một vùng trắng ngần mịn màng không chút tì vết. Ánh mắt say đắm của cánh đàn ông dán chặt vào cặp mông đẹp như một kỳ quan, nơi mà Trí đã nhiều lần miên man đôi tay lẫn gò má lên đấy để tận hưởng cảm giác êm ái tuyệt diệu đến tê tái. Lan xoay người thuận chiều gió để búi mái tóc dài lên cao thành củ tỏi rồi buộc lại một cách khéo léo. Trời ơi, phải chăng nàng đang cố tình gieo tai ương hay không?
Phô diễn trước những cặp mắt đang nhìn trộm, chiếc bụng phẳng phiu chạy sâu xuống dưới thu hẹp ở ngã ba huyền thoại. Ngã ba kỳ thú ấy là nơi giao nhau của đôi háng với khoảng hở giữa hai đùi, là nơi mà tạo hóa đã khéo léo đính vào đó bộ phận nẩy nở của người con gái hừng hực lửa thanh xuân. Khối thịt mềm mại như được bơm căng phồng thành một khối u, chỗ ấy của Lan cứ ngồn ngộn sau lớp vải thun khiến cho phe đàn ông mãi ngắm nhìn, hậu quả là bọn họ phải lãnh những cái tát trời giáng từ bạn gái.

Trí lội nước từ ngoài xa vào bờ khi thấy Lan vừa xuất hiện trên bãi cát. Cả hai ôm chặt trao nhau chiếc hôn ngọt lịm, đôi trai gái bỏ rơi hoàn toàn thế giới chung quanh để đắm mình trong hạnh phúc sau nhiều tháng biệt ly. Trí bế Lan lội ra xa rồi chậm rãi nhúng nàng xuống làn nước lạnh ngắt. Lan khẽ thu mình vì chưa quen với sự thay đổi nhiệt độ, nàng đu bám trên cổ Trí la oái oái khi bị con sóng ập đến ướp mem. Còn gì để nhón người nữa đâu, nàng can đảm đứng hẳn xuống nước và cũng nhanh chóng quen dần với độ lạnh. Trí té nước vào người Lan, nàng giấu mặt vào đôi bàn tay trắng ngần rồi bất ngờ lao vào nhận Trí xuống nước. Cả hai quấn quít chơi đùa đuổi bắt nhau ra xa đến khi nước cao ngang ngực. Đây là chỗ mà những gì diễn ra dưới làn nước không còn bị ai nhìn thấy, Trí ôm Lan từ phía sau cắn nhẹ lên vành tai. Bộ phận đàn ông mấy tháng nay ngưng hoạt động chợt cương phồng trước sự tiếp xúc da thịt. Tay Trí xoa lên bầu ngực đang thoi thóp, tay còn lại tiến sâu xuống bên dưới độc chiếm phần mềm mại bí hiểm. Lan khẽ tách rộng hai chân cho bàn tay người tình có thêm khoảng trống để “tác nghiệp”. Tay anh lúc đầu chỉ bóp nắn bên ngoài như một thủ tục rồi vội vã len vào hai lớp vải quần độc chiếm vùng cấm địa. Bàn tay rắn rỏi ấy không ngớt xoa nắn lên gò mu, những sợi lông óng ả nham nhám trong lòng bàn tay đang ra sức tạo dấu ấn trên da thịt người con gái khát tình. Những giọt lệ tình yêu nối tiếp nhau ứa ra được tay Trí thoa hết lên bộ lông rậm rạp rồi hòa tan vào nước biển. Lâu lắm rồi Lan mới sống lại cảm giác đê mê khi nơi ấy được dày vò. Nàng đưa tay ra sau đáp lễ, bàn tay mềm mại len dần qua lưng quần rồi dịu dàng nắm lấy thỏi gân đã cương phồng trước những kích thích quá đỗi tuyệt vời. Quy đầu cương mọng rịn ra những giọt nhờn được ngón tay phơn phớt vờn vũ trên cái chóp nhạy cảm. Trí run giật từng cơn khi Lan lướt qua đỉnh đầu. Sự kích thích lẫn nhau khiến cả hai bộ phận ấy đều căng như sợi dây đàn, chưa biết lúc nào sẽ vỡ òa vì không thể kiềm chế.

– Lên bờ nhé em? – Trí rót mật vào tai Lan – Anh không nhịn được nữa! Muốn em lắm rồi!

– Em cũng vậy, em muốn… – Hơi thở dồn dập quay lại đối diện Trí – Nhưng làm sao bây giờ anh?

– Quanh bệnh viện thế nào cũng có nhà thuốc, lát ghé mua bao.

– Không cần – Lan cúi mặt giấu đi lửa tình đang thiêu đốt – Hôm nay an toàn.

Lời vừa thốt ra thì bên dưới đã tràn trề dòng nham thạch vào tay Trí. Hai chân khẽ kẹp chặt và gương mặt ửng hồng xấu hổ, nhưng đây mới là lúc nàng quyến rũ lạ thường. Mỗi lần gạ tình lẫn nhau, Lan đều ngượng ngùng như lần đầu trao thân, nàng luôn mang đến cho Trí cảm giác tươi mới khiến anh phải hừng hực khám phá.

– Em đầm đìa rồi kìa!

– Ứ… ghẹo người ta!!! Bắt đền đó!

– Lát anh đền cho, thế nào em cũng mê cho mà xem.

– Nhưng mà mình đi đâu bây giờ?

– Cần gì phải đi đâu – Trí bế xốc Lan rẽ nước đi vào bờ, trời đã bắt đầu sụp tối – Anh muốn giới thiệu với em chiếc giường bệnh anh đã nằm mấy tháng nay.

– Cái gì? Làm… trên giường… bệnh? Anh… đừng có giỡn ác vậy nha! – Lan ú ớ không nói nên lời.

– Lâu lâu đổi món, vậy mới thích.

– Không, em không chịu đâu. Người ta mà thấy thì chỉ có nước chui xuống đất.

– Hồi trưa em nói là đêm nay anh muốn làm gì em cũng được kia mà?

– Nhưng… nhưng ý em là… là không phải chỗ anh vừa nói.

– Chuyện đó tính sau, giờ đi ăn cái đã.

Do sống ở bệnh viện lâu ngày nên hầu như hàng quán nào Trí cũng biết qua. Anh đưa Lan đến một quán cơm khá đông khách rồi gọi những món đặc sản chỉ vùng này mới có. Lan ăn rất ngon miệng, có lẽ do nàng đang rất hạnh phúc vì được gặp lại người yêu. Khi đứng dậy rời đi thì đã hơn bảy giờ tối. Thật không nơi nào so được với Sài Gòn về không khí náo nhiệt. Mới giờ này mà vài căn nhà phố đã đóng cửa tắt đèn. Cuộc sống yên tĩnh về đêm đang bao trùm cả một con đường.

Cánh cửa phòng bệnh đã khép, những ngọn đèn thắp sáng được tắt đi chỉ chừa lại một bóng nhỏ chiếu ánh sáng tù mù. Bệnh nhân và người nuôi bệnh đều ngủ cả. Trí nhẹ nhàng đẩy cửa dẫn Lan bước vào. Căn phòng khá rộng có đến mười giường chia thành hai dãy nhưng hiện chỉ có bốn bệnh nhân, những giường trống là do có người xuất viện từ vài ngày trước. Tiếng ngáy khò khò vang lên trong không gian tĩnh lặng thiếu sáng khiến Lan lầm tưởng đã nửa đêm.

– Mấy giờ rồi anh? – Lan rón rén đi sau lưng Trí khẽ hỏi.

– 7h30. Ở đây mọi người ngủ sớm lắm. Mình cũng đi ngủ thôi.

Cái từ “ngủ” nghe không bình thường chút nào. Đã vậy gắn kèm theo đó là nụ cười quái quỷ từng khiến Lan điên đảo bao lần, đó cũng là dấu hiệu báo cho Lan biết đã đến lúc nàng phải “trả giá” cho nhan sắc và nét quyến rũ của mình. Giường của Trí nằm ở góc trong cùng. Từ đây có thể quan sát cửa ra vào, trên đầu cửa có gắn máy điều hòa hai ngựa đều đặn phả vào không gian hơi lạnh thật dễ chịu.

– Em nằm đâu?

– Nằm chung với anh.

– Nhưng mà chật quá. Hay em nằm giường trống đối diện được không?

– Trời! Nằm vậy làm ăn được gì?

– Anh… anh định… làm chuyện đó ở đây thiệt luôn hả?

Cả hai vẫn thì thào như hai tên trộm chuẩn bị hành sự. Lúc ở bãi biển nghe Trí đề cập đến chuyện này là nàng đã nổi ốc khắp người. Sau bữa ăn cứ nghĩ Trí sẽ quên ý tưởng đó, hoặc chí ít là anh chỉ nói đùa trêu ghẹo thôi, ai ngờ…

– Anh!!! – Lan ngúng nguẩy – Anh nói thiệt đó hả? – Má Lan đỏ bừng, bên dưới lại dạt dào ẩm ướt.

– Nhìn mặt anh có giống đang giỡn không? Em muốn nằm phía trong tường hay bên ngoài?

Trí muốn nhường Lan nằm tựa lưng vào tường để lỡ có ngủ say khỏi bị rơi xuống đất, nhưng anh chợt nghĩ khi nằm nghiêng để ấy ấy thì mặt Lan sẽ hướng ra cửa, lỡ có ai mở cửa đi vào trong lúc Trí đang hì hục chắc cái mặt Lan sẽ ngộ lắm.

– Thôi để anh vô trong.

Trí ngồi lên giường giũ cho đôi dép rớt khỏi chân rồi nằm ép sát lưng vào tường. Anh vẫy tay gọi Lan. Nàng nhẹ nhàng bò lên giường, hai má đỏ gay đưa mắt nhìn quanh quất xem có ai còn thức hay không. Khi thấy đã an toàn, nàng chậm rãi nằm nghiêng đối mặt với Trí. Anh trùm mền đắp cho cả hai kèm theo nụ cười tinh quái. Lan trỏ vàn trán Trí mắng yêu.

– Anh là đồ quỷ quái! – Dòng nham thạch lại thấm đẫm đáy quần

(Hết chương 20)

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x