Home Truyện Người Lớn Đam Mê Dục Vọng – Truyện Người Lớn Hay

Đam Mê Dục Vọng – Truyện Người Lớn Hay

P2
Mai Hoa là con một ông công chức trung cấp. Nàng chỉ có một em gái, kém nàng hai tuổi. Học xong lớp đệ nhị, đang chuẩn bị để thi Tú Tài vào năm sau thì cha của nàng qua đời thình lình sau một cơn bạo bệnh. Còn lại ba mẹ con, mẹ nàng phải xoay sở chật vật mới đủ gạo cho ba miệng ăn. Thật ra, bà Hải chẳng có một nghề nghiệp nào trong tay nên bà chỉ biết chạy áp-phe, đủ loại áp-phe. Dĩ nhiên chạy áp-phe thì vất vả, có khi cả tháng mới trúng một mối, chẳng đủ đâu vào đâu.
Vì cảnh gia đình, Mai Hoa đành phải nghỉ học ở nhà chạy phụ với mẹ. Tuy vậy, chỉ một năm sau ngày ông Hải qua đời, gia đình Mai Hoa đã lâm vào cảnh túng thiếu. Bà Hải vay nợ tứ tung, mua chịu đủ mọi thứ nhu yếu phẩm. Cứ vài ba ngày lại có chủ nợ đến hỏi thăm sức khóc; còn tiệm chạp phô và tiệm tạp hóa trong xóm thì tuyên bố ngừng mọi sự giao dịch với bà Hải vì bà đã nợ họ quá nhiều.
Sau mỗi lần khất nợ, cả ba mc con ngồi ôm nhau khóc sướt mướt. Hoa cảm thấy thương mẹ, nàng càng tủi thân vì cảnh nghèo túng của gia đình và muốn làm một sự liều lĩnh nào đó, đc có thật nhiều tiền. Nhưng một cô nữ sinh mới mười tám tuổi như nàng thì làm được trò trống gì Sự quen biết, giao thiệp của nàng chỉ thu hẹp trong số những người quen biết với gia đình, như thế làm thế nào nàng có thể thực hiện được ước mơ trở thành một tay buôn lậu?
Một buổi tối sau khi em gái nàng đã đi ngủ, mẹ nàng bảo bà có chuyện quan trọng muốn bàn với nàng.
Bà Hải ngập ngừng mãi mới cho nàng biết chuyện quan trọng mà bà muốn nói với nàng như sau:
“Có một ông goá vợ, năm nay đã 45 tuổi từng là chỗ quen biết với ông Hải ngày trước, muốn cưới Mai Hoa. Ông ta biết rõ cảnh túng thiếu của gia đình này. ông ta hứa nếu Mai Hoa thuận làm vợ thì ông sẽ cho nàng tất cả những gì ông đang làm chủ. Gia sản của ông gồm ba căn phố lầu hai tầng và một cái nhà kiểu cổ, giống như một biệt thự. Tiền cho thuê ba căn phố lầu thừa đủ để cho gia đình bà Hải sống trong sung túc.
Sau khi trình bày tất cả những chi tiết, bà Hải bảo Mai Hoa:
– Lý ra thì mẹ không nên cho con biết về đề nghị của ông Triệu vì con mới mười tám tuổi làm thếnào để có thế vc làm vợ một người đàn ông đã bốn mươi lăm. Con lại chưa hề nói chuyện với ông ta lần nào, thì đâu có biết tính nết ông ấy ra sao. Nhưng sau nhiều đêm nghĩ đi nghĩ lại, mẹ quyết định lấy hết can đảm để nói cho con nghe về đề nghị này và để tùy con quyết định. Con cũng biết gia đình ta bây giờ quá đỗi nghèo túng, mẹ chẳng còn biết xoay sở cách nào, áp-phe thì toàn trật vuột, nếu con hy sinh lấy ông Triệu thì mẹ sẽ đỡ vất vả và em gái của con nó sẽ có thể tiếp tục đi học cho tới khi nó đạt được mộng ước của nó là trở thành một bác sĩ y khoa…”
Nói tới đây bà Hải òa khóc rấm rứt. Mai Hoa ngồi lặng yên suy nghĩ. I~âu lắm nàng mới nói:
– Mẹ để cho con suy nghĩ chuyện này. Con phải nghĩ cho thật kỹ. Con rất thương mẹ và em Thu Cúc nhưng đây là chuyện quan hệ đến cả cuộc đời của con…
Bà Hải sụt sùi:
– Mẹ biết, nếu con ưng lấy ông Triệu là cả một sự hy sinh. Mẹ không có quyền đòi hỏi con phải hy sinh quá nhiều như thế. Bởi vậy mẹ mới nói là mọi sự đều tùy nơi
quyết định của con.
Đêm hôm đó Mai Hoa nằm trằn trọc suốt cho đến sáng. Trong đêm vầng lặng nàng sụt sùi khóc vì tự thấy thương cho thân phận của mình. Tại sao nàng lại sinh ra trong một gia đình nghèo như thế này, nghèo đến nỗi mẹ nàng đã nghĩ đến chuyện gả bán nàng cho một ông nhà giàu, xấp xỉ tuổi với cha nàng.
Mai Hoa nghĩ đến Dương, người mà nàng đang yêu. Anh chàng này đồng tuổi với nàng và là bạn học cùng lớp từ ba năm nay. Con trai ‘mười làm thì ngây thơ, ngờ
nghệch chứ không tinh ranh lanh lợi như con gái.
Dương cũng là con của một công chức và gia đình của chàng chỉ hơn có gia đình của Mai Hoa vì ông bố của Dương còn sống, còn đang kéo cày, nên còn có long hàng tháng. Bà mẹ của Dương mở tiệm tạp hóa ở nhà nên cũng kiếm thêm được chút ít, nhưng tựu chung thì vẫn là một gia đình nghèo.
Mai Hoa nghĩ nếu nàng về làm vợ Dương thì chắc chắn cuộc sống của nàng cũng chẳng hơn gì hiện tại. Vả chăng Dương còn quá trẻ để lập gia đình.
Nghĩ đến Dương, Mai Hoa chợt mỉm cười một mình. Dễ thương thì có dễ thương thật đấy nhưng trông ngờ nghệch quá ! Có lẽ chàng chưa biết đàn bà là gì. Ví dụ
như chàng cưới nàng làm vợ, chắc chắn trong đêm tân hôn nàng sẽ phải dậy chàng cách làm tình!
Mai Hoa chợt nghĩ đến Tấn. Anh chàng này ở cùng một con đường với nàng, có xe bốn bánh và làm cho một Tòa Đại Sứ ngoại quốc. Trông anh ta không đẹp trai như Dương, nhưng có vẻ khỏe mạnh và lanh lợi. Tấn, trạc hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi, đã đeo đuổi nàng từ hai năm nay. Chàng thường hay đón nàng ở cổng trường, thời gian Mai Hoa còn đi học. Chàng chở nàng về đến gần nhà thì bỏ nàng xuống, để nàng đi bộ về, tránh sự đàm tiếu của những người ở cùng khu phố.
Tấn đã tặng nàng vài món quà đáng giá . nên Mai Hoa rất có cảm tình với chàng trai này, tuy rằng nàng không yêu anh ta.
Sau một tuần lễ đắn đo, suy tính, Mai Hoa quyết định sẽ cho Dương được hưởng trinh tiết của nàng vì nàng yêu chàng. Nàng cũng quyết định, sau đó, sẽ “cho” anh chàng Tấn tha hồ làm tình với nàng cho tới ngày nàng về làm vợ ông Triệu. Còn chuyện sau khi đã về với ông Triệu nàng có tiếp tục gặp Dương hoặc Tấn nữa hay không thì còn tuỳ vào hoàn cảnh.
Mai Hoa ra điều kiện cho mẹ:
– Con sẽ về ở với ông Triệu để gia đình ta thoát khỏi cảnh túng quẫn, nhưng từ nay tới ngày con về nhà chồng, mẹ phải để cho con được tự do, đi đây đi đó, tuỳ ý con. Mẹ có chịu điều kiện ấy không?
Bà Hải thỏa thuận. Bà biết Hoa có bạn trai và nếu nàng có mất trinh trước khi về nhà chồng cũng chả có gì để trách nàng. Chằng lẽ người bỏ tiền ra “mua” cuộc đời của con gái bà, lại còn được hưởng luôn cái màng trinh quí báu của con gái bà nữa hay sao? Mai Hoa nặn nỉ một người bạn gái để mượn căn gác trọ của cô này, dùng làm nơi hẹn hò giữa nàng và Dương.
Hoa biết Dương còn là một trai tân, như.vậy chuyện nàng hiến dâng cho chàng cái màng trinh chằng có gì là quá đáng, vì hai người yêu nhau. Duy có điều Mai Hoa biết chắc là cuộc làm tình sẽ diễn ra rất lụp chụp vì Dương đã có kinh nghiệm nào đâu!
Căn gác trọ chỉ kê có cái giường, một bàn viết và cái ghế. Hoa và Dương ngồi trên giường nói chuyện được vài phút thì Hoa ôm đầu Dương hôn vào môi chàng. Hai người đã từng hôn nhau nhiều lần nhưng nụ hôn nào cũng đắm đuối, tựa hồ như hai đôi môi cứ dính vào nhau mãi, không rời ra được.
Một lúc Hoa nói:
– Trời nóng quá. Để em cởi cái áo đầm này ra cho nó mát.
Nói xong Hoa cởi cái áo đầm ra ngay. Trên người nàng chỉ có cái quần lót ni lông trắng, mỏng tanh và nhỏ xíu.
Dương tròn mắt nhìn tấm ngực trần no tròn, căng phồng của người yêu. Đôi gò bồng đảo trông như hai trái bưởi nhỏ, hai đầu núm vú đỏ hồng, núm vú cương lên, vì lúc ấy Mai Hoa đã bị kích thích mạnh. Nàng thích thú được đóng vai chủ động, tuy rằng trong thâm tâm nàng chỉ muốn Dương đóng vai chủ động. Hoặc giả Dương đè nàng xuống giường ngay lúc ấy và hiếp dâm nàng thì Mai Hoa sẽ sung sướng lắm. Nhưng Dương đâu có can đảm ấy. Chàng còn đang ngồi đờ đẫn nhìn trân trối bộ ngực của Mai Hoa.
Mai Hoa ngước nhìn Dương:
– Anh, em cảm thấy mỗi lưng quá hà. Anh có thể đấm lưng cho em một lát được không?
Dương ấp úng:
– Được chứ, được chứ, …à … à em nằm sấp xuống đi, anh đấm lưng cho.
Chàng vẫn còn bàng hoàng không ngờ Hoa không mặc áo lót mà lại cởi áo đầm ra trước mặt chàng như thế. Nhìn bộ ngực trắng ngần với đôi núm vú đỏ hồng hồng, Dương cảm thấy thèm được vuốt ve, mân mê đôi vú và bú núm vú như lúc còn là con nít chàng vẫn hay bú vú mẹ.
Mai Hoa đã nằm sấp xuống giường, nàng giục:
– Nhanh lên đi anh. Còn ngồi ngẩn ngơ gì nữa đó?
Dương đấm đấm lưng Mai Hoa một lát thì nàng bảo:
– Anh cởi áo quần ra đi, chỉ mặc quần lót cũng đủ rồi. Dấm bóp mà mặc đủ cả áo quần nó vướng lắm.
Dương vội vàng làm theo lời Mai Hoa.
Bấy giờ thì trên người của cả hai chỉ còn có cái quấn lót Nhưng quần lót của Mai Hoa mỏng dính, chỉ vừa đủ che một nửa đôi bờ mông.Nàng nũng nịu:
– Anh! Bây giờ em muốn anh xoa, nắn, bộ ngực của em anh có chiều theo ý em không?
Vừa nói nàng vừa trở mình, lật người lại và nằm ngửa trên giường, hai chân nàng hơi xoạc ra.
Cái sì-líp hiệu Valisère quá mỏng và lại là loại ni lông trắng nên mớ lông đen hiện rõ dưới lớp vải.
Dương nhìn trân trối cái sì-líp mỏng. Hai tai chàng nóng bừng, tuy rằng đây không phải là lần đầu chàng nhìn thấy một người con gái chỉ mặc vỏn vẹn có cái sì-líp bằng ni lông trắng.
Năm ngoái, trong dịp đi nghỉ hè chung với gia đình ông Hảo, bạn của ba, mẹ chàng, Dương đã có dịp nhìn thấy cái mu của Thu, con gái ông bà Hảo.
Thu hơn Dương ba tuổi. Nàng đã đi làm cho một cơ quan của người ngoại quốc, nói tiếng Anh rất giỏi, nên Dương phục lắm.
Thỉnh thoảng Thu có ghé nhà ba má Dương, chuyện trò với em gái Dương. Nàng có vào buồng riêng của Dương, tức là cái gác ở mãi trên sân thượng. Gác này mẹ
của Dương gọi thợ làm để Dương có chỗ học hành yên tịnh.
Thu thường đem cho Dương mượn những quyển tạp chí bằng tiếng Anh có in đầy hình ảnh của các nam, nữ tài tử màn bạc Mỹ. Dương mê xi-nê nên thích những tờ tạp chí này lắm, tuy rằng chàng không đọc được tiếng Anh, chỉ biết đọc tên các tài tử quen thuộc. Có nhiều nữ tài tử chụp hình để ngực trần. Thu ngồi trên cái giường nhỏ của Dương, sát cạnh chàng, tay lật lật mấy tờ báo có in hình mấy cô đào để ngực trần và hỏi Dương:
– Dương thuộc làu tên các nữ tài tử nhưng chắc Dương chưa thấy họ khỏa thân trên màn bạc bao giờ phải không?
Dương cười xòa:
– Làm gì có chuyện đó chị Thu. Họ chỉ cho chụp ảnh nghệ thuật để đăng báo thế thôi. Có nữ tài tử nào cởi trần trên màn ảnh bao giờ? Chị cũng là một cây xi-nê mà còn giả bộ hỏi em.
Thu chúm chím cười:
– Thì chị biết chứ sao không. Ngoài những ảnh cởi trần này, đôi khi có cô cũng cho mấy ông phó nhòm chụp khỏa thân hoàn toàn nữa. Nhưng họ không cho đăng báo, chỉ giữ để chơi thôi.
– Được làm nhiếp ảnh viên của mấy cô ấy sướng nhỉ, có phải không chị Thu?
– Thì hẳn nhiên rồi, tha hồ mà được chiêm ngưỡng những thân hình vệ nữ.
Nói xong, Thu đứng lên, đi lại phía cửa phòng, đóng cửa, gài chốt cẩn thận rồi nói với Dương.
– Chị tập thể dục hàng ngày nên thân thể chị cũng nẩy nở không kém gì mấy cô đầm Mỹ. Để chị cho em xem.
Thu vừa dứt lời, nàng cởi phăng ngay áo ngoài, áo nịt vú ra và đứng ưỡn ngực cho Dương nhìn. Nàng hỏi:
– Em thấy thế nào. Ngực chị có nở nang như ngực mấy cô đào xi-nê hay không?
Dương trố mắt nhìn bộ ngực no tròn, với đôi núm vú căng lên.
Một lát, chàng gật gù:
– Chị Thu có bộ ngực nở nang lắm. Có tập thể dục vẫn hơn.
Ngoài việc tập thể dục, chị còn đi hồ tắm bơi mỗi ngày nữa. Mấy cậu thường đến hồ tắm vẫn khen chị có bộ ngực đẹp, nở nang, tuy rằng họ chỉ thảy qua lớp vải của mảnh áo tắm, chớ đâu có được nhìn thấy rõ như em bây giờ.
Nói xong Thu cười ngất. Nàng ngồi xuống cạnh Dương rồi bảo:
Chị có mua máy ảnh hiệu Canon, tốt lắm. Chị biết chụp ảnh từ lâu. Nếu em muốn học chụp ảnh thì chị sẽ dậy và sẽ mua tặng em một cái máy ảnh.
Dương reo lên:
– Thật hả chi Thu? Em biết chụp ảnh rồi thì em sẽ chụp cho chị hãng trăm tấm.
– Tất nhiên. Chị dậy cho em chụp ảnh thì chủ ý của chị là để cho em chụp cho chị những tấm ảnh đẹp. Chẳng hạn như bây giờ đây, chị đang cởi trần mà em biết bấm máy ảnh thì hay quá. Chị sẽ bảo em chụp nhiều kiểu.
Hôm đó Thu và Dương chuyện trò lâu lắm trong khi hai người ngồi trên giường và Thu không mặc áo.
Vài hôm sau, Thu đem cái máy ảnh Canon của nàng lại đưa cho Dương, với bài học chụp ảnh mà nàng đã dịch ra từ báo Mỹ. Thu dậy cho Dương mấy ngày là chàng đã chụp được, tuy chưa đẹp lắm nhưng cũng không quá tệ.
Tại căn gác của Dương, Thu đã cởi trần đứng ngồi nhiều kiểu để cho Dương chụp. Nhưng chưa lần nào nàng hoàn toàn khỏa thân. Thu sợ có ai lên gác của Dương bất gặp thì xấu hổ lắm.
Chuyện chụp ảnh chỉ là một trò mà Thu cố ý bày ra để dụ dỗ Dương. Nàng đã mất trinh từ ba năm về trước, đã có hai nhân tình nhưng cả gia đình nàng chẳng ai hay biết gì hết. Xa hơn nữa là, gần đây, vì muốn giữ chỗ làm với số lương cao, cao gấp mười lần lương của các cô thư ký đi làm cho các hãng do người Việt làm chủ, nên Thu đã để cho viên Giám Đốc Nhân Viên nơi nàng làm việc được thỏa mãn.
Thu không sợ chuyện cho đàn ông chơi. Một là vì bác sĩ khám nàng đã cho nàng biết, trừ phi nàng chịu giải phẫu, không thì nàng không thể nào có thai. Hai, là Thu có máu dâm. Dâm nặng. Kể từ khi để cho một bạn trai phá trinh đến giờ, lúc nào Thu cũng thấy thèm đàn ông. Tên Giám Đốc Nhân Viên mỗi lần chơi Thu thì làm hùng hục nhưng Thu chẳng ngán chút nào. Nàng còn nói thầm trong bụng:
“Thằng này, mình cứ tưởng nó là dân lông lá thì cặc của nó phải to, chằng ngờ cặc nó còn nhỏ hơn cặc Việt Nam. Phải chi mà nó làm hùng hục như thế này mà cặc. nó to thì sướng biết mấy.”
Nàng đọc sách khiêu dâm của Mỹ thấy tả cảnh những màn đàn ông bú, liếm đàn bà thì muốn bắt chước. Nàng ra lệnh cho tên giám đốc phải bú lồn nàng, bú cho
tới khi nàng sướng quá, không chịu nổi nữa thì nàng mới cho tên kia leo lên đút vào chơi.
Anh chàng đã phá trinh nàng thì Thu chê yếu. Anh thứ nhì Thu cũng chê nên đá đít, cho de. Hiện thời, bồ của Thu là gã huấn luyện viên trong câu lạc bộ thể thao. Anh này Thu tạm chất nhận vì hắn chịu khó bú lồn nàng, mace dù cu của anh ta hơi nhỏ.
Thu tự biết nàng có máu dâm nặng. Chỉ trừ những hôm nàng có kinh nguyệt, còn những ngày khác nàng đều cần phải có đàn ông.
Ngồi nói chuyện tục với Kim Chi, bạn làm chung sở và chung cảnh ngộ với nàng, Thu không dấu diềm Kim Chi về căn bệnh của nàng. Kim Chi cùng làm chung sở
với Thu và cũng bị một tên lông lá, xếp của nàng, bắt phải cho thỏa mãn. Kim Chi và Thu vì đồng cảnh ngộ nên thông cảm nhau. Cả hai đều thích nói tục, nên ngồi xáp lại là họ lôi đàn ông ra mà mổ xẻ với những danh từ thật bạo.
Thu nói với Kim Chi về căn bệnh dâm của nàng:
– Không biết mày làm sao, chứ tao mà không có đàn ông một ngày là tao bứt rứt lắm. Ngày nào cũng phải có một con cặc đút vào lồn thì tối về tao mới ngủ yên được. Vì vậy tao mới cho thằng Jack nó đụ chứ tao đâu có can gì phải giữ cái chỗ làm này. Tao đến Tòa Đại Sứ nào cũng có thể xin được việc mà.
Kim Chi cười rũ:
– Thế ngoài thằng Jack ra mày có mấy thằng bồ bản xứ? Tao cũng đâu có kém mày. Lúc nào thấy đàn ông nhìn tao, là tao nứng lên ngay. Thằng James đụ không dai nên tao chán lắm. Bởi vậy, cứ cuối tuần đi nhảy là tao bắt kép đem về đụ. Tao độc thân, ở riêng một mình một cõi, nên dễ hơn mày còn ở chung với bố mẹ. Đêm thứ sáu, thứ bảy và ngày chủ nhật nào tao cũng gọi kép đến đụ dài dài. Mày có thiếu kép cứ cho tao biết.
– Tao có thể mượn buồng của mày được không?
– Được chứ sao không, nhưng tao đề nghị mình chơi tập thể nó đã hơn là chơi riêng rẽ.
– Mày muốn nói là chơi hội đồng? Mày đã chơi hội đồng bao giờ chưa hay chỉ mới nghĩ ra chuyện ấy thôi?
– Có rồi. Đã lẩm. Tao đã cho bốn thằng vừa đụ vừa bú lồn. Tụi nó thay phiên nhau, vậy mà chỉ có mình tao là gái. Đụ từ chập tối, tới sáng thì tụi nó đều rơi đài hết.
Thu mở tròn mất:
– Ghê nhỉ. Vậy mà tao cứ tưởng mày vì hoàn cảnh nên buộc lòng phải cho thằng James nó đụ chứ tao đâu có dè mày quá xá như vậy. Mày cho bốn thằng đụ trong một đêm mà không biết mệt thì tao cũng chào thua mày rồi.
Kim Chi cười hình hích:
– Mày có muốn thử không? Tao sẽ gọi mấy tên qui sứ ấy đến. Tụi mình hai đứa thì phải gọi sáu tên là ít. Như vậy mới đã.
– Nói thật với mày, tao chỉ thích được bú lồn thôi. Thằng Jack chỉ bú một cách miễn cưỡng, còn thằng bồ Việt Nam của tao thì cũng không thể làm tao thỏa mãn. Vả lại bất nó bú mãi nó sẽ sợ, nó bỏ trốn lại mất công đi tìm kép khác. Nếu bọn mấy chúng bạn của mày chịu khó bú lồn tao dài dài thì tao mới nhập băng bề hội đồng của mày…

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x