Home Truyện Người Lớn 2 Đêm Tân Hôn

2 Đêm Tân Hôn

Nguyễn Sinh nghiêng đầu chào mẹ vợ. Vừa quay lại định bước ra bất ngờ vấp cái ghế té nhào, đập đầu xuống nền gạch đau điếng, cất kêu lên thảng thốt:
– Ối! Đau quá Lan ơi!

Ngay khi đó Nguyễn Sinh mở choàng mắt, bừng tỉnh dậy. Anh vô cùng bàng hoàng ngó dáo dác quan sát và nhận ra đang nằm trong ngôi nhà mồ đa rửa màu hồng rất xinh xắn giống hệt ngôi nhà mẹ con Lan đang ở. Nguyễn Sinh bất giác rùng mình ớn lạnh xương sống. Lúc chợt ngước nhìn lên bức vách thấy rõ ràng hai bức ảnh người phụ nữ và cô gái giống hệt Lan và mẹ nàng.

Nguyễn Sinh run lẩy bẩy, đứng lên mới hay mình nằm trên nấm mộ của cô gái tên Ngô Thị Ngọc Lan, 20 tuổi. Nhìn qua mộ bên cạnh thấy đề tên Bà Lê Ngọc Lan Anh, 46 tuổi. Cả hai mẹ con đều từ trần chưa giáp năm. Nguyễn Sinh lạnh toát cả người, hối hả bước ra khỏi khu nhà mồ. Chợt cảm thấy nặng nơi túi, chàng thò tay vào túi, trong lòng càng bấn loạn hơn lúc móc ra chiếc vòng vàng. Đúng là kỷ vật của mẹ Lan tặng lúc nảy.

Nguyễn Sinh định ném bỏ, nhưng sau khi đưa lên gần mắt xem lại, chàng xiết bao kinh ngạc vì đúng là chiếc vòng thật hoàn toàn, không hề là vàng mã dành cho người âm giới. Nguyễn Sinh chịu thua, chẳng thể nào tin được là mình đang tỉnh hay mơ. Chàng thử nhéo mạnh vào tay, cảm thấy đau điếng, Sinh mới tin mình đang tỉnh. Mẹ con Lan đã qua đời mà. Nhưng chiếc vòng vàng tặng cho Sinh lại thật thì là thế nào?

Nguyễn Sinh đi như chạy nhanh ra khỏi nhà mồ. Lối đi nhỏ ở giữa hai dãy nhà mồ toàn loại đá mắc tiền. Lưa thưa vài nấm mộ thấp hoặc mới đắp đất, chổ này không có nhà người sống. Phải ra gần đường lộ, Nguyễn Sinh mới nhận ra rằng có một khu xóm lao động mà đêm qua hai bạn đưa Sinh tới. Chàng hối hả rảo nhanh bước như cứ sợ bị hai mẹ con Lan giữ lại. Mặc dù cho đến lúc này Sinh vẫn chưa hề khẳng định tại sao mình có được chiếc vòng vàng, và vì sao Lan mẹ nàng lại chọn Sinh làm người thân của họ.

Từ ngày được mẹ Lan tặng vòng kỷ vật, Nguyễn Sinh bỗng làm ăn nên ra. Chẳng những vậy, chàng còn may mắn gặp ông giám đốc công ty kinh doanh xuất nhập cảng thương như con ruột. Thấy Sinh có học, siêng năng lại dễ thương hiền lành, ông Minh Thành cho Sinh đi học thêm về ngành quản trị kinh doanh với ý định giúp Sinh tiến thân xa hơn trên đường sự nghiệp.

Hằng tuần, Nguyễn Sinh đều mua hoa quả, nhang đèn lên thăm viếng mộ mẹ con Ngọc Lan. Điều mà chàng thắc mắc và để tâm tìm hiểu là ngoài chàng ra còn ai khác đến thăm mộ. Thế mà suốt một năm trôi qua, kể cả những ngày Tết nguyên đán, rồi thanh minh tảo mộ củng vẫn không một ai lai vãng.

Mọi người ở khu nghĩa trang cứ đinh ninh Nguyễn Sinh là bà con hay người nhà của mẹ con Lan. Thậm chí họ còn đề nghị lau rửa quét vôi trồng hoa trong khu nhà mồ với Nguyễn Sinh nữa. chàng vui vẻ nhận lời và tặng thưởng họ rất hậu.

Một điều mà Sinh thắc mắc là từ sau cái ngày chàng gặp mẹ con Lan, nhiều đêm Nguyễn Sinh dẹp bỏ sợ hãi thử lên ngủ tại khu nhà mồ nhưng chàng không hề gặp lại hai người lần nào nữa mặc dầu Sinh khấn nguyện, tha htiết muốn được hai người hiện về cho gặp mặt.

Bốn năm thắm thoát trôi qua nhanh như gió thoảng, Nguyễn Sinh hiện tại đã là ông Phó giám đốc công ty Thành Danh. Công việc quản lý nhân sự và điều hành kế hoạch đều do một tay Sinh giải quyết. Nhờ thế, công ty ngày càng phát triển, doanh thu lợi tức gia tăng ngoài dự kiến. Đời sống công nhân cũng tăng tiến, nên uy tín của Nguyễn Sinh lên rất cao. Nhân viên đều kính nể chàng hết mực.

Nguyễn Sinh cũng không quên dĩ vãng nghèo khổ của mình. Chàng luôn sẳn sàng nâng đỡ cũng như giúp đỡ các nhân viên trẻ.

Dạo sau này, ông Minh Thành hầu như thường xuất ngoại để nghiên cứu thị trường các nước bạn trên thương trường quốc tế. Công việc hoạt động của công ty đều do một tay Nguyễn Sinh giải quyết.

Hai tháng qua, ông giám đốc đi Đài Loan vừa về được ba ngày. Sáng nay, Nguyễn Sinh vừa vào văn phòng riêng, thì cô thư ký đã cho chàng biết:

– Mời ông qua gặp ông giám đốc gấp ạ.
– Có việc gì vậy cô Thủy?
– Dạ, em cũng không nghe ông giám đốc nói chi cả ngoài việc bảo em qua gọi mời ông có việc riêng.
– Chuyện riêng?
– Dạ ông giám đốc nói như vậy.
– Thôi được. Tôi giải quyết xong công việc rồi sẽ qua gặp ông giám đốc ngay. Cô trình lại giúp tôi nhé.
– Dạ vâng.

Nguyễn Sinh sau khi thu xếp xong công việc, anh liền đến văn phòng để gặp mặt ông giám đốc. Đứng trước cửa phòng tay anh định dơ lên để gỏ cửa, nhưng Nguyễn Sinh lại khựng tay lại vì anh vẫn còn thắc mắc, không hiểu ông giám đốc muốn gặp mình có chuyện gì, mà là chuyện riêng nữa. Nguyyễn Sinh suy nghĩ trước hay sau gì mi`nh cũng phải gặp thôi, anh liền gỏ cửa mấy tiếng. Cánh cửa đã được mở ra, ông Minh Thành đến bắt tay thân mật với Nguyễn Sinh rồi vui vẻ nói:
– Khoẻ không cháu Sinh. Ngồi đi cháu, chú có việc quan trọng này cần bàn với cháu.

Nguyễn Sinh ngồi xuống ghế đối diện với ông giám đốc. Chàng thấp thỏm nghĩ ngợi, cố phân tích các việc xảy ra trong thời gian ông giám đốc vắng mặt, cân nhắc xem mình cò khuyết điểm, sai lầm điều gì hay không, nhưng tuyệt nhiên thấy có gì phải lo lắng. Nguyễn Sinh im lặng chờ đợi.
– Cháu không có gì phải thắc mắc, ái ngại cả. Chuyện chú sắp nói với cháu là điều rất tốt lành, vui vẻ thôi.

Nguyễn Sinh thở phào nhẹ nhỏm, tươi ngay nét mặt, chàng hân hoan nói:
– Vậy mà nảy giờ cháu cứ lo ngại, không biết có lầm lỗi quan trọng gì chăng.
– Tại chú muốn mang lại cho cháu một sự ngạc nhiên lớn lao đó thôi.
– Một ngạc nhiên lớn lao!… Cháu hồi hộp quá.

Ông Minh Thành loay hoay soạn mấy cuốn album và đống gói quà bày lỉnh kỉnh trên bàn giấy. ông khệ nệ mang ra chỗ sa-lông đặt tất cả lên bàn, nheo mắt khoe với Nguyễn Sinh:
– Đây là quà cáp chú định biếu mấy ông bạn quen biết thân tình, trong đó có cả cháu với mấy ông trưởng phòng nữa.
– Ủa, chú lại tặng quà cho cháu nữa. Hôm trước chú tặng rồi mà.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x