1001 Đêm X

Hôm đó Cang ghé qua nhà Tổ Trác thăm. Nhìn Tổ Trác ngồi một mình buồn thỉu buồn thiu, Cang hỏi:
– Bác làm gì mà buồn thế?
Tổ Trác đáp:
– Bác gái đi về thăm họ hàng một tuần mới trở lại. Bác ở nhà không có lồn chơi nên buồn quá. Đụ hoài với con chó cái thấy cũng chán.
Cang nhìn trước nhìn sau, nói:
– Cháu biết một chỗ chơi đã lắm. Em này vừa trẻ, vừa đẹp, lại vừa thơm tho. Chỉ có cái giá hơi đắt một chút mà thôi. Đồng thời, em này có cái tính rất lạ kỳ, bắt người đàn ông nào tới đụ phải trùm kín đầu, bịt luôn hai mắt thì mới chịu cho chơi.
Tổ Trác nghe nói bật người dậy, nói:
– Đâu? Chỗ nào? Dẫn bác tới đó đi. Bao nhiêu bác cũng chịu trả.
Cang hỏi:
– Nhưng bác có chấp nhận điều kiện của cô này, chịu trùm đầu, bịt mắt hay không?
Tổ Trác nhanh nhẩu đáp ngay:
– Chịu, chịu… Lồn của con mụ vợ bác đụ hoài cũng thấy nhàm. Hơn nữa lồn nó cũng thúi quá đi. Nhiều lúc không có thì buồn nhưng nhiều khi đụ, bác cứ phải nín hơi lại. Thật là khổ.

Cang nói:
– Vậy thì bác chuẩn bị sẵn 500 đô- la. Cháu dẫn bác đi đụ em này tuyệt vời, trẻ măng.
Tổ Trác nghe nói chịu không nổi, luôn miệng thúc giục Cang dẫn đi cho lẹ. Mà Cang cũng giữ lời. Chàng liền dẫn Tổ Trác ra xe. Tổ Trác nói:
– Khoan đã, cháu. Bác cháu mình hãy đi tìm cái gì ăn cho vững bụng trước cái đã.
Cang nói:
– Khỏi cần đâu bác. Cháu không đói.
Tổ Trác phân trần:
– Cháu không cần, nhưng bác cần. Bác cũng có tí tuổi rồi. Nếu không được ăn uống đầy đủ thì làm sao có sức để đụ gái tơ đây?

Cang đành chiều ý Tổ Trác. Thế là hai người tìm một tiệm Tàu thật sang trọng vào ăn. Tổ Trác gọi mấy món ăn thật đắc tiền, ngon và bổ, trong đó có một con cá hồng chiên ướp nước mắm.
Cô hầu bàn là người Tàu, trông cũng khá đẹp gái khiến cho Tổ Trác chớp mắt lia liạ, không ngừng. Lúc nàng bưng thức ăn lại. Tổ Trác nói:
– Cô vất vả quá, để tôi giúp cho một tay.
Thật ra Tổ Trác chỉ mượn cớ để thừa cơ hội nắm tay cô hầu bàn. Thay vì đỡ dĩa đồ ăn, Tổ Trác làm bộ chụp trúng cổ tay cô hầu bàn. Nhưng thật là xui cho Tổ Trác. Khi không bị Tổ Trác chụp cổ tay, cô ta giật mình, theo phản ứng tự nhiên rụt lại. Đĩa cá hồng chiên ướp nước mắm vì đó mà theo đà đổ vào người Tổ Trác.
Tổ Trác la lên ơi ới, nói:
– Chúa ơi! Chết tôi rồi! Khổ chưa!
Cô hầu bàn cùng tất cả quan khách chung quanh phải bụm miệng lại để cười trong khi Tổ Trác mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn gừng…

*
* *
Cang bước ra nói:
– Rồi đó, tới phiên bác.

Tổ Trác mừng rỡ hăm hở bước và phòng. Một chàng trai to lớn, hình như là anh bảo vệ, giữ nhiệm vụ bịt mắt trùm đầu khách chơi lại theo lời yêu cầu của cô điếm hạng sang như Cang nói. Anh ta chặn Tổ Trác lại, bắt Tổ Trác cởi hết quần áo ra rồi sau đó dùng một chiếc khăn đen bịt mắt lại rồi dùng một cái bao giấy màu nâu trùm đầu lại từ trên xuống dưới. Xong xuôi đâu đó, anh ta mới dẫn Tổ Trác lại giường cô gái. Phòng thì đền tắt, nhưng với Tổ Trác thì có bật cũng như không vì mắt bị bịt kín rồi thì còn trông thấy được gì nữa. Mà có lẽ vì cô gái cẩn thận, không muốn cho ai thấy mặt nàng, và cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt ai, chỉ nghĩ đến chuyện bành háng cho khách hàng đụ để kiếm tiền mà thôi.

Đưa tay rờ rờ, Tổ Trác nhận ngay được cặp vú căng tròn của thiếu nữ. Người nàng lại bốc lên một mùi rất dễ chịu, khác hẳn với mùi khắm của mụ Đạm thị Thu, vợ của mình. Tổ Trác cảm thấy lòng rạo rực, tim đập thình thịch, cảm thấy như mình trẻ lại có đến mấy chục tuổi. Tổ Trác thật sự muốn bú lồn nàng, nhưng khổ thay đầu bị trùm cái túi giấy thành thử không làm gì được, đành tắc lưỡi mà tiếc rẻ.

Bỗng nhiên Tổ Trác cảm thấy có đôi tay phụ nữ xô mình nằm ngửa ra. Sau đó một bàn tay nhỏ nhắn, mát rượi cầm cặc mình vọc lên vọc xuống. Kế tiếp, một vật gì mềm mềm đưa qua đưa lại trên đầu cặc mình. Tổ Trác nhột quá, nhưng cố nhịn, không để cười thành tiếng. Cảm giác vô cùng đặc biệt chưa từng xảy ra trong đời Tổ Trác. Biết rằng người đẹp đang liếm cặc mình, Tổ Trác nằm sướng rên mé đìu hiu. Chưa hết, Tổ Trác cảm nhận được rõ ràng nàng kia cầm cặc mình đưa vào miệng bú lấy bú để. Tổ Trác như chết lặng cả người, bụng nghĩ thầm:
– “Giá mà con mụ vợ mình bú cặc lành nghề bằng một phần của em này thì mình cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.”

Hình như nàng thiếu nữ đã rút miệng ra khỏi con cặc của Tổ Trác. Hình như nàng đang cầm cặc Tổ Trác sục mấy cái. Tổ Trác như hiểu ý, bật người trở dậy. Thiếu nữ sau đó cầm cặc Tổ Trác đút vào lồn mình. Tổ Trác sướng không biết đường nào mà tả, luôn miệng kêu:
– Thượng đế ơi, đã quá! Thượng đế ơi, đã quá!
Nhưng chỉ được một phút, khí trong cặc Tổ Trác đã bắn ra trong lồn thiếu nữ, dù không được bao nhiêu. Cặc Tổ Trác sau đó xìu luôn mà không cách nào lên lại được nữa. Có tiếng thiếu nữ vỗ tay một cái, anh bảo vệ lúc nãy từ đâu bước tới kéo Tổ Trác đi đến chỗ để quần áo. Tổ Trác đành mặc lại đồ, nhưng trong bụng tiếc rẻ mãi, hận vì mình ra sớm quá, cũng như cặc mình dường như sắp đến thời kỳ hết xài được.

Tổ Trác nghĩ thầm:
– “Biết thế mình uống trước mấy vỉ Viagra có hơn không?”
Nhưng rồi Tổ Trác lại nghĩ:
– “Nhưng nghĩ cho cùng, mình được hưởng những giây phút thật hiếm có, mấy người đã được như mình hôm nay?”
Tổ Trác sau đó vui vẻ nhờ Cang đưa về. Tổ Trác hết lời cảm tạ Canh, dặn cậu ta đừng về mét vợ. Cang chỉ mỉm cười gật đầu.
Vừa vào đến nhà, có điện thoại reng. Đầu giây bên kia là Tố, con gái của Tổ Trác hẹn trong mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ về thăm nhà. Gác điện thoại xong, Tổ Trác mừng rỡ nghĩ thầm:
– “Hôm nay thật là ngày vui hiếm có. Vừa được chơi đĩ trẻ măng, vừa được con gái cưng về thăm.”
Lại có tiếng chuông reo. Tổ Trác ra mở cửa. Một người bạn hàng xóm mặt hớt ha hớt hãi, nói không ra hơi:
– Ông Trác ơi! Nguy rồi… nguy rồi…
Tổ Trác cười, nói:
– Chuyện gì vậy? Ông cứ bình tĩnh nói tôi nghe nào.

Người kia lắc đầu nói:
– Con Tố nhà ông. Con Q. nhà tôi nói con Tố nhà ông làm đĩ ở trên trường kìa. Nó ngủ với không biết bao nhiêu là sinh viên trong trường rồi.
Tổ Trác nghe nói tóc tai dựng ngược lên, thất thanh la lớn:
– Hả? Ông nói sao? Có thật vậy không?
Ông hàng xóm nói:
– Gì mà không thật? Tôi mà nói láo cho ngựa đá đít bà già ông đi! Con Q. nhà tôi nói đã nhiều lần khuyên con Tố mà nó vẫn không nghe.
Nói xong chuyện, ông hàng xóm đi về lại nhà. Tổ Trác ngồi một mình buồn bực, không biết phải làm gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô phúc. Lại có tiếng chuông điện reo. Lần này là người Tổ Trác đang chờ đợi, là nàng Tố, con gái cưng của Tổ Trác. Vừa thấy mặt con gái, Tổ Trác đã lớn tiếng thét:
– Tố! Mày làm điếm nhục gia phong, làm mất mặt tao hết cỡ nói! Nuôi cho mày lớn lên ăn học để đi làm đĩ thế kia hả? Tao… thật tao muốn chết đi cho xong chuyện!…

Tố bị cha mắng không dám cãi lời nào, chỉ cúi gầm mặt im thin thít đứng nghe. Tổ Trác lại lớn tiếng quát hỏi:
– Tao phải dẫn mày đi bác sĩ khám bệnh thôi. Nếu có chuyện gì thì chết tao còn gì.

Tố run rẩy lên tiếng:
– Thưa cha… con quả đã mắc bệnh hoa liễu…
Tổ Trác gầm lên:
– Lần cuối cùng mày ngủ với đàn ông là hồi nào hả trời ơi!
Tố sợ sệt, đáp:
– Dạ, hôm nay. Mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ trước đây.
Tổ Trác như giận quá mất khôn gầm lên, chửi con gái như chửi dân đầu đường xó chợ:
– Hôm nay! Trời ơi! Đã mang bệnh mà còn bành lồn ra cho đàn ông đụ. Thế thì chết mày rồi còn gì!
Tố bình tĩnh nói:
– Không chết con đâu cha. Có chết là chết cái thằng nào ngủ với con hôm nay đấy.
Tố bỗng nhỏ lệ hai hàng, khép nép đi tới, mếu máo nói:
– Con xin lỗi đã làm cha buồn. Cha tha thứ cho con nhé.
Tổ Trác thở đài, khẽ hít vào một hơi, rồi bỗng lớn tiếng hỏi:
– Cái con này. Sao mình mẩy mày hôi mùi nước mắm quá vậy?
Đột nhiên sực nhớ ra một việc gì, Tổ Trác bỗng thét lên một tiếng hãi hùng rồi ngã lăn xuống đất xỉu tại chỗ…

*
* *
Kể tới đây, con Năm ngừng lại. Cả Ngố ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao Tổ Trác lại xỉu vậy em?
Con Năm cười, nói:
– Có vậy mà anh cũng hỏi! Thì Tổ Trác bị… “tổ trác” đó chứ sao.
Cả Ngố nói:
– Nhưng mà anh chẳng hiểu gì cả. Kể lại cho vợ anh nghe sao được!
Con Năm cười, nói:
– Anh cứ kể cho vợ anh nghe đi. Bảo đảm chị ấy hiểu và sẽ giảng nghĩa cho anh nghe sau.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x